10-07-2017, 10:33 AM
Mỗi Độ Khai Trường
(Thơ dịch bài La Rentrée Des Classes của Anatole France)
Hàng năm mỗi độ thu về Hăm lăm năm trước cùng thời
Gió hiu hắt thổi lạnh tê cây hàng Tám giờ sáng sớm vườn này hắn đi
Lá xanh dần ngả sang vàng Mà lòng thoáng chút sắt se
Nhớ khi chiều tối ngồi ăn dưới đèn. Thì ra là bởi hôm nay khai trường.
Vườn Lục- Xâm- Bảo đi xuyên Tuy nhiên cặp sách trên lưng
Với tôi những buổi đầu tiên tháng mười Con quay trong túi tung tăng qua vườn
Buồn buồn mà đẹp tuyệt vời Nguồn vui lại chứa chan lòng
Lá rơi lả tả trên vai tượng ngà. Bạn bè gặp lại còn mừng nào hơn.
Trong vườn tôi thấy bấy giờ Hàn huyên bao chuyện cho cùng
Là một cậu nhỏ đút tay túi quần Hỏi Laboriette săn rừng mần răng
Lưng đeo chiếc cặp tới trường Nên chăng kể hắn đã từng
Như chim nhảy nhót tung tăng trên đường. Một phen nhẩy ngựa trong rừng Auvergne
Thì ra mường tượng trong lòng Làm nên được những chuyện này
Bởi vì cậu nhỏ là hình bóng thôi Phải đâu để dấu, tức thời để khoe.
Chính là hình bóng của tôi Fontanet, gặp tức thì
Hai mươi năm trước, một thời xa xôi. Nhỏ như chuột nhắt, khôn tày Ulysse
.
Y xưa tôi chẳng đoái hoài Mà y đứng nhất nhiều khi
Giờ y biến mất thì tôi thương hoài Mặc tình y diễu gặp thì cứ vui.
Yêu hơn bao cái thằng-tôi Lục- Xâm vườn ấy mỗi ngày
Mà tôi đội lốt từ ngày vắng y. Sớm mai tươi mát y thời vẫn qua.
Y bướng bỉnh, y lầm lì Những gì y thấy ngày xưa
Nhưng không hung dữ, chẳng gì đáng chê Cũng là tôi thấy bây giờ chẳng sai
Lòng tôi tiếc hắn bề bề Vẫn trời ấy, vẫn đất này
Mỗi khi chạnh nhớ tràn trề niềm vui. Cảnh xưa hồn cũ chia vui, sẻ buồn.
Riêng lòng thoáng chút bâng khuâng
Còn đây vạn vật, biệt tăm hắn rồi
Cho nên càng tuổi cuối đời
Khai trường mỗi độ càng hoài vấn vương.
Hoàng Xuân Thảo
(Thơ dịch bài La Rentrée Des Classes của Anatole France)
Hàng năm mỗi độ thu về Hăm lăm năm trước cùng thời
Gió hiu hắt thổi lạnh tê cây hàng Tám giờ sáng sớm vườn này hắn đi
Lá xanh dần ngả sang vàng Mà lòng thoáng chút sắt se
Nhớ khi chiều tối ngồi ăn dưới đèn. Thì ra là bởi hôm nay khai trường.
Vườn Lục- Xâm- Bảo đi xuyên Tuy nhiên cặp sách trên lưng
Với tôi những buổi đầu tiên tháng mười Con quay trong túi tung tăng qua vườn
Buồn buồn mà đẹp tuyệt vời Nguồn vui lại chứa chan lòng
Lá rơi lả tả trên vai tượng ngà. Bạn bè gặp lại còn mừng nào hơn.
Trong vườn tôi thấy bấy giờ Hàn huyên bao chuyện cho cùng
Là một cậu nhỏ đút tay túi quần Hỏi Laboriette săn rừng mần răng
Lưng đeo chiếc cặp tới trường Nên chăng kể hắn đã từng
Như chim nhảy nhót tung tăng trên đường. Một phen nhẩy ngựa trong rừng Auvergne
Thì ra mường tượng trong lòng Làm nên được những chuyện này
Bởi vì cậu nhỏ là hình bóng thôi Phải đâu để dấu, tức thời để khoe.
Chính là hình bóng của tôi Fontanet, gặp tức thì
Hai mươi năm trước, một thời xa xôi. Nhỏ như chuột nhắt, khôn tày Ulysse
.
Y xưa tôi chẳng đoái hoài Mà y đứng nhất nhiều khi
Giờ y biến mất thì tôi thương hoài Mặc tình y diễu gặp thì cứ vui.
Yêu hơn bao cái thằng-tôi Lục- Xâm vườn ấy mỗi ngày
Mà tôi đội lốt từ ngày vắng y. Sớm mai tươi mát y thời vẫn qua.
Y bướng bỉnh, y lầm lì Những gì y thấy ngày xưa
Nhưng không hung dữ, chẳng gì đáng chê Cũng là tôi thấy bây giờ chẳng sai
Lòng tôi tiếc hắn bề bề Vẫn trời ấy, vẫn đất này
Mỗi khi chạnh nhớ tràn trề niềm vui. Cảnh xưa hồn cũ chia vui, sẻ buồn.
Riêng lòng thoáng chút bâng khuâng
Còn đây vạn vật, biệt tăm hắn rồi
Cho nên càng tuổi cuối đời
Khai trường mỗi độ càng hoài vấn vương.
Hoàng Xuân Thảo