21-07-2012, 04:24 AM
21-07-2012, 04:27 AM
XIN CÁM ƠN MẸ
CON LÀ NGƯỜI VIỆT NAM
Cư Sĩ Liên Hoa
Mẹ đi từ lúc là Âu cơ, để làm nên mảnh đất thân yêu nầy. đã bao máu xuơng con người đổ xuống, đã bao tấm lòng chờ đợi, ngóng trông người thân trở về, nhưng trái tim hồng son trẻ còn vang rền nhịp đập chịu đựng, hy sinh. Chiến tranh làm chúng ta trưởng thành, sự chia lìa đau xót làm những đôi bàn tay chúng ta nắm chắc lại. Không ai hiểu Mẹ bằng người Việt Nam. Không ai thương mảnh đất kỳ diệu nầy bằng đôi tay Việt Nam.
Em dù đi xa ngàn dậm, anh dù có khôn lớn làm người, dù tất cả chúng ta có thở không khí hoa thơm, cỏ lạ, nhưng tận trong tâm tưởng, mùi huơng lúa cuả thảo nguyên, đồng bằng của sông Cửu, sông Hồng v.v…vẫn còn tràn dấu màu xanh lúa mạ, làm cho chúng ta trưởng thành, thấm mật ngọt trong nhớ mong tiếng nói ngôn ngữ Việt Nam. Ngạo nghễ thay máu nóng của dòng giống Lạc Hồng! Trên bờ môi trẻ lúc sơ sinh, trên đôi môi già khi rời bỏ cuộc đời, tiếng gọi Việt Nam thân yêu vẫn còn luôn là tiếng nói khởi đầu và cuối cùng. Xin tặng anh, vì anh là người Việt Nam. Xin tặng em, vì trên mái tóc, trên đôi mắt, đôi môi hồng và trên con người, trong tâm hồn em, hương thơm bà Mẹ Việt Nam vẫn còn hơi ấm.
XIN CÁM ƠN MẸ,
CON LÀ NGƯỜI VIỆT NAM
Như cơn gió bay, cười vang rộn rã
Em từ đâu hỡi, và đi về đâu?
người em gái da vàng
Bàn tay nào của em
những ngón tay mềm mại
ôm kín từng hố bom đạn
ôm vào lòng những lời tha thiết
từng vực sâu cày nát cuộc đời
Đã bao đời còn hằn dấu trái tim mẹ Việt Nam
Đôi mắt nào là lời kinh cầu nguyện
Đôi tay nào là giọt thuốc mầu nhiệm
mẹ đã ra đời, từ thuở mẹ là Âu cơ
nên mẹ là tấm lòng, là đôi bàn tay nhỏ bé
là sự thủy chung
là tất cả cuộc đời
bảo bọc chân con vào đời
che chở con làm người
dù bao ngàn gió suơng
dù nắng trầm luân
mẹ vẫn là trái tim non.
em là thế đó
bà mẹ Việt là thế đó
rạt rào cõi lòng
nuôi con bao nỗi nhọc nhằn
để con là Việt Nam
để người là Việt Nam
ôm hôn vào trái tim
mảnh đất ngọt ngào
tươi thắm máu con người
đã gục xuống, đã dựng xây
theo từng chất ngọt phù sa
xanh mầu kỳ diệu
mảnh đất thân yêu
Hồn thiêng của dòng giống Lạc Hồng
Ôi bà Mẹ Việt Nam
bốn ngàn năm qua
muôn ngàn năm tới
những đứa con của Mẹ
vẫn đi vào đời
mãi mãi là người Việt Nam
…..
24.06.06
TÓC XOÃ ĐƯA HƯƠNG
CẤT CÁNH BAY
Trong cuộc rong chơi của kiếp người, ta đã reo vang trên vùng trời mênh mông, để thương nhớ và thưởng thức từng thơm của đất trời. Từ hương nồng của mây, hương thơm của gió, của nắng, của mưa, của một ngày đang qua và một ngày đang vươn mình tới, của tình nguời ấm lòng, của giọt nuớc mắt ràn rụa tràn ướt bờ môi, của tiếng cười rạng rở, tạo nên vóc dáng của cuộc lữ. Tất cả màu xanh của đời sống là những chân đang buớc vững vàng trên sự vực dậy sức sống của tâm và chợt giật mình, sao trong ta lại còn nhiều vương vấn? - Phải chăng đó là định mệnh của con người hay đó chỉ giai đoạn cần phải buớc qua để trả hương thơm về với bầu trời…và lắng nghe tiếng con dế nỉ non, ca vang trong khuya vắng còn hồn nhiên như bài ca chiến thắng. Con ve sầu cười đùa trong tình nguời của buổi trưa hè êm dịu và cuộc đời sẽ chỉ là bắt đầu của cuối ngọn thời gian….
TÓC XOÃ ĐƯA HUƠNG CẤT CÁNH BAY
Sao ta nỡ bắt mùi huơng
Trong đôi tay bé nhốt từng mây hương
Mở tay hương thoát bay xa
Để hương lan toả, ta - người thảnh thơi.
05.05.06 ( Trích từ bài “ Chiếc áo cô đơn” )
TÓC XOÃ
ĐƯA HUƠNG CẤT CÁNH BAY
Trong cuộc rong chơi của kiếp người, ta đã reo vang trên vùng trời mênh mông, để thương nhớ và thưởng thức từng thơm của đất trời. Từ hương nồng của mây, hương thơm của gió, của nắng, của mưa, của một ngày đang qua và một ngày đang vươn mình tới, của tình nguời ấm lòng, của giọt nuớc mắt ràn rụa tràn ướt bờ môi, của tiếng cười rạng rở, tạo nên vóc dáng của cuộc lữ. Tất cả màu xanh của đời sống là những chân đang buớc vững vàng trên sự vực dậy sức sống của tâm và chợt giật mình, sao trong ta lại còn nhiều vương vấn? - Phải chăng đó là định mệnh của con người hay đó chỉ giai đoạn cần phải buớc qua để trả hương thơm về với bầu trời…và lắng nghe tiếng con dế nỉ non, ca vang trong khuya vắng còn hồn nhiên như bài ca chiến thắng. Con ve sầu cười đùa trong tình nguời của buổi trưa hè êm dịu và cuộc đời sẽ chỉ là bắt đầu của cuối ngọn thời gian….
TÓC XOÃ ĐƯA HƯƠNG CẤT CÁNH BAY
Sao ta nỡ bắt mùi huơng
Trong đôi tay bé nhốt từng mây hương
Mở tay hương thoát bay xa
Để hương lan toả, ta - người thảnh thơi.
05.05.06 ( Trích từ bài “ Chiếc áo cô đơn” )
CON LÀ NGƯỜI VIỆT NAM
Cư Sĩ Liên Hoa
Mẹ đi từ lúc là Âu cơ, để làm nên mảnh đất thân yêu nầy. đã bao máu xuơng con người đổ xuống, đã bao tấm lòng chờ đợi, ngóng trông người thân trở về, nhưng trái tim hồng son trẻ còn vang rền nhịp đập chịu đựng, hy sinh. Chiến tranh làm chúng ta trưởng thành, sự chia lìa đau xót làm những đôi bàn tay chúng ta nắm chắc lại. Không ai hiểu Mẹ bằng người Việt Nam. Không ai thương mảnh đất kỳ diệu nầy bằng đôi tay Việt Nam.
Em dù đi xa ngàn dậm, anh dù có khôn lớn làm người, dù tất cả chúng ta có thở không khí hoa thơm, cỏ lạ, nhưng tận trong tâm tưởng, mùi huơng lúa cuả thảo nguyên, đồng bằng của sông Cửu, sông Hồng v.v…vẫn còn tràn dấu màu xanh lúa mạ, làm cho chúng ta trưởng thành, thấm mật ngọt trong nhớ mong tiếng nói ngôn ngữ Việt Nam. Ngạo nghễ thay máu nóng của dòng giống Lạc Hồng! Trên bờ môi trẻ lúc sơ sinh, trên đôi môi già khi rời bỏ cuộc đời, tiếng gọi Việt Nam thân yêu vẫn còn luôn là tiếng nói khởi đầu và cuối cùng. Xin tặng anh, vì anh là người Việt Nam. Xin tặng em, vì trên mái tóc, trên đôi mắt, đôi môi hồng và trên con người, trong tâm hồn em, hương thơm bà Mẹ Việt Nam vẫn còn hơi ấm.
XIN CÁM ƠN MẸ,
CON LÀ NGƯỜI VIỆT NAM
Như cơn gió bay, cười vang rộn rã
Em từ đâu hỡi, và đi về đâu?
người em gái da vàng
Bàn tay nào của em
những ngón tay mềm mại
ôm kín từng hố bom đạn
ôm vào lòng những lời tha thiết
từng vực sâu cày nát cuộc đời
Đã bao đời còn hằn dấu trái tim mẹ Việt Nam
Đôi mắt nào là lời kinh cầu nguyện
Đôi tay nào là giọt thuốc mầu nhiệm
mẹ đã ra đời, từ thuở mẹ là Âu cơ
nên mẹ là tấm lòng, là đôi bàn tay nhỏ bé
là sự thủy chung
là tất cả cuộc đời
bảo bọc chân con vào đời
che chở con làm người
dù bao ngàn gió suơng
dù nắng trầm luân
mẹ vẫn là trái tim non.
em là thế đó
bà mẹ Việt là thế đó
rạt rào cõi lòng
nuôi con bao nỗi nhọc nhằn
để con là Việt Nam
để người là Việt Nam
ôm hôn vào trái tim
mảnh đất ngọt ngào
tươi thắm máu con người
đã gục xuống, đã dựng xây
theo từng chất ngọt phù sa
xanh mầu kỳ diệu
mảnh đất thân yêu
Hồn thiêng của dòng giống Lạc Hồng
Ôi bà Mẹ Việt Nam
bốn ngàn năm qua
muôn ngàn năm tới
những đứa con của Mẹ
vẫn đi vào đời
mãi mãi là người Việt Nam
…..
24.06.06
TÓC XOÃ ĐƯA HƯƠNG
CẤT CÁNH BAY
Trong cuộc rong chơi của kiếp người, ta đã reo vang trên vùng trời mênh mông, để thương nhớ và thưởng thức từng thơm của đất trời. Từ hương nồng của mây, hương thơm của gió, của nắng, của mưa, của một ngày đang qua và một ngày đang vươn mình tới, của tình nguời ấm lòng, của giọt nuớc mắt ràn rụa tràn ướt bờ môi, của tiếng cười rạng rở, tạo nên vóc dáng của cuộc lữ. Tất cả màu xanh của đời sống là những chân đang buớc vững vàng trên sự vực dậy sức sống của tâm và chợt giật mình, sao trong ta lại còn nhiều vương vấn? - Phải chăng đó là định mệnh của con người hay đó chỉ giai đoạn cần phải buớc qua để trả hương thơm về với bầu trời…và lắng nghe tiếng con dế nỉ non, ca vang trong khuya vắng còn hồn nhiên như bài ca chiến thắng. Con ve sầu cười đùa trong tình nguời của buổi trưa hè êm dịu và cuộc đời sẽ chỉ là bắt đầu của cuối ngọn thời gian….
TÓC XOÃ ĐƯA HUƠNG CẤT CÁNH BAY
Sao ta nỡ bắt mùi huơng
Trong đôi tay bé nhốt từng mây hương
Mở tay hương thoát bay xa
Để hương lan toả, ta - người thảnh thơi.
05.05.06 ( Trích từ bài “ Chiếc áo cô đơn” )
TÓC XOÃ
ĐƯA HUƠNG CẤT CÁNH BAY
Trong cuộc rong chơi của kiếp người, ta đã reo vang trên vùng trời mênh mông, để thương nhớ và thưởng thức từng thơm của đất trời. Từ hương nồng của mây, hương thơm của gió, của nắng, của mưa, của một ngày đang qua và một ngày đang vươn mình tới, của tình nguời ấm lòng, của giọt nuớc mắt ràn rụa tràn ướt bờ môi, của tiếng cười rạng rở, tạo nên vóc dáng của cuộc lữ. Tất cả màu xanh của đời sống là những chân đang buớc vững vàng trên sự vực dậy sức sống của tâm và chợt giật mình, sao trong ta lại còn nhiều vương vấn? - Phải chăng đó là định mệnh của con người hay đó chỉ giai đoạn cần phải buớc qua để trả hương thơm về với bầu trời…và lắng nghe tiếng con dế nỉ non, ca vang trong khuya vắng còn hồn nhiên như bài ca chiến thắng. Con ve sầu cười đùa trong tình nguời của buổi trưa hè êm dịu và cuộc đời sẽ chỉ là bắt đầu của cuối ngọn thời gian….
TÓC XOÃ ĐƯA HƯƠNG CẤT CÁNH BAY
Sao ta nỡ bắt mùi huơng
Trong đôi tay bé nhốt từng mây hương
Mở tay hương thoát bay xa
Để hương lan toả, ta - người thảnh thơi.
05.05.06 ( Trích từ bài “ Chiếc áo cô đơn” )