Gốc Quê
NHỮNG CHUYỆN NHỎ - Phiên bản có thể in

+- Gốc Quê (http://gocque.com)
+-- Diễn đàn: Phòng sinh hoạt (/forumdisplay.php?fid=4)
+--- Diễn đàn: Đọc (/forumdisplay.php?fid=6)
+--- Chủ đề: NHỮNG CHUYỆN NHỎ (/showthread.php?tid=1097)

Pages: 1 2 3 4 5 6 7 8 9


RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ - dieuquang - 16-05-2013 02:59 PM

38/ MÁY BƠM

[Hình: attachment.php?aid=5638]

Một chàng trai bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn. Anh mệt lả và khát khô, sẵn sàng đánh đổi bất kỳ cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát. Đi mãi đi mãi, đến khi đôi môi anh đã sưng lên nhức nhối, thì thấy một căn lều: cũ, rách nát, không cửa sổ.
Anh nhìn quanh căn lều và thấy ở một góc tối có một cái máy bơm nước cũ và gỉ sét. Tất cả mọi thứ trở nên lu mờ đi bên cạnh cái máy bơm, anh vội vã bước tới, vịn chặt tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có một giọt nước nào chảy ra cả.

Thất vọng, anh nhìn quanh căn lều. Lúc này, anh chàng mới để ý thấy một cái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, anh đọc được dòng chữ nguệch ngoạch viết bằng cách lấy viên đá cào lên:

"Hãy đổ hết nước trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, hãy nhớ đổ nước đầy vào chiếc bình này".

Anh bật nắp bình ra, và đúng thật: trong bình đầy nước mát. Bỗng nhiên, anh bị rơi vào một tình thế bấp bênh. Nếu anh uống ngay chỗ nước trong bình, chắc chắn anh có thể sống sót. Nhưng nếu anh đổ hết nước vào cái máy bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được nước trong lành từ sâu trong lòng đất – rất nhiều nước.

Anh cân nhắc khả năng của cả hai sự lựa chọn nên mạo hiểm rót nước vào máy bơm để có nguồn nước trong lành, hay uống nước trong cái bình cũ và coi như không đọc được lời chỉ dẫn? Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã ở đó bao lâu rồi và không biết có còn chính xác nữa không?

Nhưng rồi cuối cùng, anh cũng quyết định rót hết nước vào cái máy bơm, rồi tiếp tục nhấn mạnh cái cần máy bơm, một lần, hai lần... chẳng có gì xảy ra cả! Tuy hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại, anh sẽ không còn một nguồn hy vọng nào nữa, nên anh tiếp tục kiên trì bơm lần nữa, lần nữa... nước mát trong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kỹ. Anh vội vã hứng nước vào bình và uống.

Cuối cùng anh hứng nước đầy bình, để dành cho người nào đó không may mắn bị lạc đường như anh sẽ đến đây.
Anh đậy nắp bình, rồi viết thêm một câu dưới dòng chữ có sẵn trên bình:

"Hãy làm theo chỉ dẫn trên. Bạn cần phải cho trước khi bạn có thể nhận".

In Giving, You Receive
"Vì chính khi hiến thân, là khi được nhận lãnh.
Chính lúc quên mình, là lúc gặp lại bản thân"
(Saint Francis Xavier)


RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ - dieuquang - 16-05-2013 03:14 PM

39/ CÂY PHIỀN MUỘN

[Hình: attachment.php?aid=5640]

Người thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứt một ngày làm việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên là cái mái ngói nhà đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đó đến trò “đình công” của cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặng đường. Đến nơi, anh mời tôi ghé thăm gia đình anh.
Cây phiền muộnKhi chúng tôi đến gần cửa, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thân cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà bật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn. Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười. Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vào lòng và dịu dàng hôn vợ. Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở về nhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôi đã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.
“Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi”. Anh ta vui vẻ đáp. “Tôi biết mình không sao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng không nên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, những người đã đợi tôi cả một ngày dài. Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đã đem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sáng hôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi”.
“Nhưng anh biết không, thật buồn cười”, người thợ mộc kể tiếp: “Khi tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi khá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước”.


RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ - dieuquang - 18-05-2013 10:23 PM

40/ HOA HỒNG

[Hình: attachment.php?aid=5649]
Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.

- Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla.

Anh mỉm cười và nói với nó:

- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.

Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh và trả lời:

- Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.

Rồi nó chỉ đường cho anh đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:

- Đây là nhà của mẹ cháu.

Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.

Tức thì, anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.


RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ - dieuquang - 18-05-2013 10:27 PM

41/ KHÔNG ĐỀ

[Hình: attachment.php?aid=5650]

Con yêu của mẹ, hôm nay con chào mẹ, xin mẹ cho con được lên trường sớm hơn để cùng đón sinh nhật với bạn trai, để dành thời gian chọn món quà thích hợp nhất cho người ấy. Mẹ đặt câu hỏi:” Vì sao từ trước tới nay con chưa từng nhớ mua quà sinh nhật tặng mẹ?”. Con liền tức giận và nói, những bà mẹ khác đều không chủ động đòi quà sinh nhật của con, họ dành tình thương cho con cái còn không hết, chẳng ai giống mẹ, chỉ biết than phiền, oán trách? Hơn nữa, tình yêu không thể đem ra so sánh với tình thân.
Con yêu, có lẽ bây giờ con không hiểu được rằng , một người mẹ khi cảm thấy uất ức trong lòng cũng chẳng bao giờ nói cho con cái biết, mẹ thà một mình lặng lẽ chịu đựng còn hơn thấy khuôn mặt hồn nhiên của con vướng chút lo âu, phiền muộn. Hoặc là mẹ giống như lời con nói, không phóng khoáng vô tư, những việc ấy mẹ thực sự làm không được. Ông trời cho con được gọi mẹ là mẹ không phải lúc nào cũng bắt mẹ phải dũng cảm, phải kiên cường, phải biết nhẫn nhịn chịu đựng làm một người vĩ đại. Ông trời còn cho mẹ sự yếu đuối, nhạy cảm thậm chí là ham hư danh, ích kỉ của một người phụ nữ. Vì thế, con không có quyền trách mẹ, không có quyền đòi hỏi khi con chưa phải người con tốt.
Mỗi kì nghỉ, con đều vội vàng về nhà rồi lại vội vàng ra đi, dường như tình yêu đã chiếm trọn cuộc sống của con. Khi muốn nói chuyện với bạn trai con đều phải suy nghĩ rất kĩ, sợ làm mất lòng người ta rồi lại vô cớ tức giận với mẹ. Con nhạy cảm mà rất nhanh quên, nhưng những lời nói vô tình ấy lại khiến mẹ đau lòng biết bao nhiêu. Con có thể bỏ học đi chơi với bạn trai, tâm sự, cùng người ấy đi dạo, chen chúc nhau trên phố. Con có từng nghĩ đến, những kì nghỉ ngày càng ngắn đi, mẹ của con không có ai bầu bạn. Con ngoài việc lên mạng, buôn chuyện thì còn lại bao nhiêu thời gian dành cho mẹ? Con trách mẹ, mỗi tháng con tiêu hết 200 đồng tiền điện thoại vậy mẹ muốn hỏi, trong 200 đồng đó, con dành mấy đồng cho mẹ? Con viết tin nhắn ngộ nghĩnh, đáng yêu chọc bạn trai cười vậy con có từng nghĩ, khi một người mẹ nhớ con mà nhận được một tin nhắn vui vẻ sẽ được an ủi rất nhiều hay không?
Vốn dĩ từ nhỏ con đã là một đứa trẻ rất ích kỉ. Con bắt mẹ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, món ăn không vừa miệng thì con giận dỗi bỏ bữa. Tan học con gọi mẹ đến đón, đã vậy còn không nói một lời cùng bạn bè đi chơi đến tối chưa về, khiến mẹ lo lắng vừa khóc vừa đi qua từng con phố gọi tên con. Trước khi đi ngủ mẹ đều mang cho con ly sữa nóng, lúc con uống con không thầm cảm ơn mẹ, đến khi vì bận việc mẹ quên mất thì con lại tức giận không nhìn mặt mẹ. Trước mỗi kì thi, con đều vô ý quên nói với mẹ, lần này con sợ thi không đỗ sẽ phụ sự kì vọng của mẹ. Nhưng, con à, con lúc nào cũng muốn mẹ hết lòng yêu thương con vậy sao khi con đạt thành tích tốt, con không tặng mẹ món quà đó? Con đi khoe với bạn trai. Tình yêu khi cho đi cũng đòi hỏi người kia đáp lại. Vậy thì, tình mẹ con cả đời không thể cắt đứt lại không được con trân trọng bằng cả tấm lòng?
Không phải mẹ đố kị với tình yêu con dành cho bạn trai. Suy cho cùng, tình yêu vẫn là một con đường đầy chông gai trắc trở. Mẹ chỉ hi vọng khi con hết lòng vun đắp cho tình yêu thì hãy nghĩ đến những khó khăn vất vả mẹ vì con mà chịu đựng 22 năm nay, chỉ mong con đem tình yêu dành cho bạn trai cả một đời dành cho mẹ 1 năm. Có thể lấy 1 năm ấy tặng cho người mẹ hết lòng yêu con được không? Yêu cầu ấy so với những gì mẹ bỏ ra chỉ là hạt cát, nhưng mẹ đã mãn nguyện lắm rồi. Sinh nhật mẹ, con không cần tặng quà, mẹ chỉ cần con gọi điện để mẹ nghe lời chúc phúc của con. Vào mỗi kì nghĩ, con khi du lịch khắp nơi thì hãy nhớ đến nơi nào đó cũng báo cho mẹ biết con vẫn bình an để mẹ yên tâm, không vì lo lắng mà mất ngủ cả đêm. Cho dù thành tích học tập không tốt, con phải thi lại cũng chỉ cần con nói với mẹ một câu xin lỗi thôi. Hay con đi làm kiếm được tiền, con mua quần áo đắt tiền tặng bạn trai thì hãy nhớ gửi cho mẹ một tin nhắn, để nói cho mẹ biết, vốn dĩ kiếm được một đồng tiền phải bỏ biết bao mồ hôi công sức.

Tất cả bà mẹ trên thế gian này chỉ yêu cầu con cái làm như vậy thôi. Một người nhạy cảm như mẹ, mẹ có thể nhớ rõ ràng mọi chuyện. Mẹ biết đòi hỏi một đứa trẻ nghĩ tốt về mẹ, yêu quí, đối xử tốt với mẹ là điều vô lí. Nhưng đến khi con có con, nhìn nó hằng ngày thờ ơ lạnh nhạt thậm chí còn vô lễ mà tủi thân ngồi khóc một mình, lúc ấy con mới thực sự hiểu lòng mẹ. Tình yêu mẹ cần ở con rất nhỏ bé, còn con, con vì những đòi hỏi tầm thường mà xa rời mẹ. Không quyển sách nào có thể diễn tả được sự cao cả hay hào phóng. Vì vậy, con yêu à, rốt cuộc mẹ là ai trong cuộc đời của con???


RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ - dieuquang - 18-05-2013 10:36 PM

42/ DẤU CHẤM

[Hình: attachment.php?aid=5651]

Là ký hiệu ước lệ cho một kết thúc.

Là phần tử cuối cùng có sức mạnh khép lại một quãng, một khoảng, một dòng chảy của sự vật.

Là sự chấm hết một ý, một câu văn, một đoạn thơ và có thể là cả một cuộc tình.

Dấu chấm.

Thật sự rất bé nhỏ. Chỉ là một điểm ".” – giản đơn, dung dị.

Ý nghĩa của nó không dừng lại ở sự đóng kín cổ hủ.

Có lẽ rất ít ai biết được.

Dấu chấm còn là…

Là sự khởi đầu cho một câu mới, đoạn mới, những ý tưởng còn đang nung nấu.

Là sự bắt đầu cho một cuộc sống mới, một bước đi mới cho tương lai.

Là sự tiếp diễn cho những điều tốt đẹp.

Và còn là sự sống dậy của một tình yêu tưởng chừng như đã lụi tàn, đã khô héo…

Thật bất ngờ và thú vị: "dấu chấm” là một khởi đầu.

Không chỉ mang nghĩa chấm dứt mà còn là gợi mở.

Vừa là dừng lại vừa là tiếp diễn.

Hoàn tất để tạo dựng những điều mới lạ.

Cuộc sống chính là quãng thời gian nối với nhau bằng những dấu chấm.

Có những thứ đã qua nên được gói lại để đặt dấu bắt đầu.

Có những điều thuộc về quá khứ, ta hãy đặt dấu chấm cho chúng, để chúng ngủ thật yên sau bao lần trỗi dậy đầy đớn đau.

Và rồi sau đó, sẽ lại có những điều mới lạ tìm đến, mở rộng vòng tay chào đón ta.

Hãy như vậy nhé mọi người!

Sống mạnh mẽ, biết đặt dấu chấm đúng lúc thì mọi thứ rồi đây đều tốt đẹp cả thôi!

Thế giới vốn dĩ rất muôn màu, ta hãy biết dừng lại đúng lúc trước bao sự đổi dời do nó mang lại


RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ - dieuquang - 19-05-2013 10:00 AM

43/ NĂM PHÚT& SỰ QUAN TÂM

[Hình: attachment.php?aid=5656]

Một buổi chiều trong công viên, một phụ nữ ngồi xuống cạnh người đàn ông trên băng ghế dài.
- Kia là con trai tôi – Người phụ nữ gợi chuyện và chỉ tay về phía cậu bé mặc bộ quần áo màu đỏ đang chơi cầu trượt
- Trông cậu bé thật thông minh. Còn con trai tôi đang chơi xích đu ở đằng kia, cậu bé đang mặc bộ đồ xanh ấy – Nói rồi, người đàn ông đưa mắt liếc nhìn đồng hồ và gọi cậu con trai:
-Todd, chúng ta về thôi con!
Todd năn nỉ:
- Bố ơi! Cho con thêm năm phút nữa đi!
Người cha gật đầu đồng ý và Todd lại tiếp tục chơi trò xích đu của mình. Năm phút trôi qua, người đàn ông đứng dậy, gọi cậu bé lần nữa.
- Đã đến giờ phải về rồi ạ? – Cậu bé tiếc nuối và một lần nữa lại năn nỉ cha: -Cho con thêm năm phút nữa đi! Lần này nữa thôi bố nhé!
Người cha mỉm cười và nói:
- Năm phút thôi nhé!
Thấy thế, người phụ nữ ngồi cạnh lên tiếng:
- Anh đúng là một ông bố kiên nhẫn và rất thương con. Nhưng anh không nên nuông chiều như thế.
Im lặng giây lát rồi người đàn ông khẽ nói:
- Trước đây, do quá mải mê tập trung vào công việc nên tôi không còn thời gian để quan tâm tới gia đình. Mỗi lần về nhà, Tommy, con trai lớn của tôi, luôn nài nỉ:” Bố chơi với con đi! Chỉ năm phút thôi!”. Thế nhưng tôi thường từ chối bằng câu trả lời:” Để lát nữa, con nhé!”. Năm ngoái trong một lần Tommy rủ tôi cùng chơi mà tôi bận, nên con tôi chập chững đạp xe một mình quanh công viên, và đã bị một chiếc xe hơi do tài xế say rượu đâm phải. Khi ấy, tôi thực sự ân hận vì đã không quan tâm đến con mình và biết rằng chẳng còn cơ hội nào để tôi được ở bên con, dù chỉ trong năm phút ngắn ngủi. Tôi nguyện rằng mình sẽ không bao giờ để điều đó lặp lại với Todd. Thế nên, mỗi khi cho con trai tôi thêm năm phút để chơi đùa trên chiếc xích đu nó thích thì cũng là lúc tôi được tận hưởng thêm một khoảng thời gian nữa để nhìn ngắm đứa con thân yêu của mình. Điều đó vô cùng ý nghĩa với cả hai.


RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ - dieuquang - 19-05-2013 10:02 AM

44/ VẾT SẸO

[Hình: attachment.php?aid=5657]

Tôi là cô gái xấu và luôn mặc cảm về thiệt thòi này. Nhưng anh đã cho tôi hiểu đẹp và hoàn hảo là hai điều hoàn toàn khác nhau.
Bàn tay anh sờ nhẹ vào vết sẹo trên má tôi, vừa ôn tồn hỏi: “Cô là người mẫu phải không?”. Người mẫu ư? Tôi nhìn thẳng vào vị bác sĩ đối diện, cố tìm ra nét giễu cợt, nhạo báng mình trên gương mặt điển trai đầy nam tính của ông. Không ai có thể nhầm lẫn tôi với một người mẫu. Tôi là một cô gái xấu xí và thô kệch với vết sẹo bên má. Ngay cả mẹ cũng cho rằng chị tôi mới là đứa con gái xinh của bà.
Tai nạn xảy ra năm tôi học lớp bốn. Một khối bê tông trong khi được cẩu lên để xây nhà hàng xóm đã va mạnh vào mặt tôi và để lại vết sẹo khá dài trên má. Khi ấy, ba bảo tôi trong tiếng thở dài: ”Con luôn là đứa con xinh xắn của ba cho dù người khác không nghĩ thế”!
Vâng, tai tôi đã như điếc trước bao lời nhạo báng của lũ bạn cùng lớp. Mắt tôi giả vờ không nhận ra mình khác các bạn như thế nào. Tôi buộc mình không được soi gương. Trong một nền văn hoá mà cái đẹp ngự trị thì ai mà thèm để ý đến đứa con gái xấu xí như tôi. Vết sẹo bên má dìm tôi vào nỗi đau khôn cùng. Tôi nhốt mình trong phòng mặc cho nước mắt tủi hờn lăn dài mỗi khi cả nhà ngồi xem chương trình về sắc đẹp. Dần dà, tôi tập làm quen với sự thật.
Nếu mình không có diễm phúc làm một người con gái xinh xắn, thì ít ra tôi cũng có thể ăn mặc chỉnh tề. Mái tóc được uốn xoăn hiện đại, cặp kính sát tròng thay cho hai gọng kính cận dày cộm. Tôi chịu khó trang điểm bằng cách quan sát những người phụ nữ xung quanh, vận trang phục phù hợp. Giờ đây, tôi sắp kết hôn. Vết sẹo ấy, một lần nữa lại hiện ra như một thách thức trước cuộc sống mới.
“Dĩ nhiên, thưa ông. Tôi không phải là một người mẫu”, tôi trả lời với giọng phẫn nộ.
Vị bác sĩ thẩm mỹ hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi trìu mến. “Thế thì tại sao cô lại lo lắng về vết sẹo đến thế? Nếu không có lý do nghề nghiệp buộc cô phải tẩy sẹo thì điều gì khiến cô đến đây?”.
Bất giác, vị bác sĩ như đại diện cho tất cả những người đàn ông tôi từng gặp, những người đã từng chế nhạo, giễu cợt và ruồng bỏ tôi, phản bội tôi. Theo thói quen, tôi lại sờ tay lên má. Vết sẹo vẫn hằn trên mặt. Nó như nhắc tôi rằng ngươi là một cô gái xấu. Tự dưng mắt tôi đỏ hoe, cay xè. Người bác sĩ kéo ghế đến bên tôi, ôn tồn bảo:
“Để tôi nói cho biết tôi nhìn thấy gì ở người đối diện. Một cô gái xinh xắn. Không phải một cô gái hoàn hảo mà là một cô gái xinh xắn. Cô biết Laura Hutton chứ? Bà ấy có một khe hở trên hàm răng cửa, Elizabeth Taylor có một vết sẹo nhỏ trên trán”.
Đoạn, ông dừng lại và đưa cho tôi cái gương, tiếp lời: ”Tôi từng tự hỏi tại sao những người phụ nữ nổi tiếng lại có khiếm khuyết và tôi cũng tự tìm ra câu trả lời cho mình. Chính sự không hoàn hảo đó, cái có thể xem như là điểm thua kém của họ lại khiến họ nổi bật hơn mà không hề lẫn lộn với người khác. Và cũng khiến ta nhớ đến cô ấy như một con người bằng xương bằng thịt vì “nhân bất thập toàn mà”! Đừng để ý đến những kẻ xuẩn ngốc chê cười gương mặt cô. Cô dễ thương, xinh xắn vì cô là chính cô. Vẻ đẹp thật sự toả sáng từ bên trong con người cô. Hãy tin lời tôi!“.
Tôi nhìn vào gương. Những lời nói của vị bác sĩ vang mãi bên tai.
Nhiều năm sau đó, tôi trở thành một phụ nữ nổi tiếng rất được mến mộ về diễn thuyết và hùng biện trước hàng trăm người. Tôi biết mình là ai. Khi tôi thay đổi cách nhìn nhận tích cực với chính mình, những người khác cũng buộc phải thay đổi cách nhìn nhận tôi.
Vị bác sĩ không xóa vết sẹo trên mặt tôi. Ông đã xoá đi vết sẹo mặc cảm tư ti trong tâm hồn một cô gái.


RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ - MyHang - 20-05-2013 10:16 AM

Bài của Anh Hai bao giờ cũng công phu , luôn nghiên cứu post hình phù hợp nội dung. cám ơn Đại ca nhiều


RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ - baothai - 20-05-2013 10:34 AM

Những chuyện nhỏ luôn cho mình những bài học lớn trong cuộc sống thường nhật.


RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ - dieuquang - 22-05-2013 05:40 AM

45/ VỎ HỘP SỬA GIẤY

[Hình: attachment.php?aid=5663]

1. Hôm nọ, tôi đang đi trên đường. Một chiếc ôtô màu trắng lướt tới. Chiếc ôtô láng coóng, thật đẹp bỗng đi chậm lại. Một cánh cửa xe hạ xuống, tôi thấy rõ người phụ nữ đeo kính dáng dấp sang trọng ngồi bên trong đang cầm lái, bên cạnh là đứa trẻ, có lẽ là con cô ấy, vừa uống sữa xong vứt thẳng vỏ hộp sữa xuống đường. Người phụ nữ chẳng nói chẳng rằng, cánh cửa xe kéo lên, chiếc xe lướt nhanh đi. Tôi nhìn vỏ hộp sữa nằm lăn lóc giữa con đường sạch sẽ.

2. Một lần khác, đi bên cạnh tôi là một phụ nữ đi xe máy chở theo hai đứa trẻ đi học về. Người phụ nữ, là mẹ của hai đứa trẻ, liên tục hỏi chuyện học của hai con trong khi chúng vừa trả lời vừa hút sữa trong hộp giấy. Người mẹ căn dặn đủ điều: “Lần sau con làm bài phải cẩn thận”, “Tại sao mẹ đã dặn nhiều lần mà con vẫn cứ nói chuyện trong lớp để cô phê bình?”, “Mẹ nói sao con chẳng nghe lời gì cả!”... Gặp đèn đỏ xe dừng lại, hai đứa trẻ uống sữa xong vứt hai vỏ hộp xuống đường trước mặt rất nhiều người đang chờ đèn xanh. Tôi nhìn người phụ nữ, thấy cô không nói gì về chuyện con mình mới vứt vỏ hộp sữa xuống đường mà vẫn cứ chất vấn chúng: “Hôm nay sao con không có điểm 10 nào?”, “Trả lời mẹ trước hết phải dạ nghe không?”...

3. Sáng qua, trên đường đi làm, tôi để ý thấy bên cạnh tôi là một người đàn ông chạy xe máy chở con trai đi học cũng cầm theo hộp sữa giấy. Đứa trẻ lột bao nilông của hộp sữa và ống hút ra, đưa cho cha mẩu nilông rồi lấy ống hút đục thủng hộp sữa để uống. Sau hai lần chứng kiến hai người mẹ để con vứt hộp sữa xuống đường, tôi cứ nghĩ thế nào người cha sẽ vứt mẩu nilông và người con sau đó cũng sẽ vứt hộp sữa xuống đường. Nhưng không, ông vẫn cầm mẩu nilông trong tay, xe vẫn chạy. Một lát sau, tôi nghe ông hỏi con: “Con uống xong chưa?”. Đứa trẻ đáp “Dạ rồi”. Ông nói: “Đợi tí ba tìm thùng rác”. Đi một đoạn thấy thùng rác ven đường, chiếc xe máy của ông dừng lại. Hai cha con không nói gì, lẳng lặng ông bỏ mẩu nilông vào thùng rác, còn đứa trẻ cho hộp sữa vào thùng. Rồi chiếc xe lại tất tả chạy đi. Tôi hiểu đó là thói quen thường ngày của họ.

Từ những hộp sữa giấy thật nhỏ, nhưng với ba câu chuyện đã chứng kiến tôi cho là không nhỏ tí nào. Tôi cứ suy nghĩ mãi.

Rằng có những bậc cha mẹ cứ lo cho con có một cuộc sống vật chất đầy đủ nhưng lại quên dạy con cách để có được cuộc sống đó. Tại sao người phụ nữ có thể sắm được chiếc ôtô sang trọng là thế mà lại không nghĩ ra được một chỗ trên xe để chứa vỏ hộp sữa đã uống hay để về nhà hẵng vứt? Cô ấy không nghĩ đến điều đó và thản nhiên xem việc xả rác xuống đường là chuyện bình thường, sẽ có người quét dọn, rằng xã hội phân công như thế. Đứa trẻ ấy chắc chắn đã và sẽ còn nhiều lần khác yêu cầu cha mẹ dừng xe để vứt rác xuống đường, hoặc sau này lớn lên có thể sẽ tự dừng xe và xả rác theo thói quen từ nhỏ.

Rằng có những bậc cha mẹ cứ lo dạy dỗ con để có được những điểm 10 thành tích, những kết quả học tập thật ngoạn mục mà đáng tiếc lại không dạy con về cách sống ở đời, từ cách nhỏ nhất là không vứt rác ra đường. Người mẹ trẻ bảo đứa con phải nghe lời thầy cô giáo, phải biết “dạ” khi trả lời người lớn, học hành phải cẩn thận... Đây là điều mà tôi nghĩ bậc phụ huynh nào cũng dạy con em mình. Nhưng liệu có bao nhiêu phụ huynh dạy con không được xả rác với lý do làm như vậy là mất vệ sinh, làm phiền người khác, ảnh hưởng trực tiếp môi trường sống? Chúng ta dạy trẻ em biết bao nhiêu điều tốt đẹp, song lắm lúc lại quên rằng bài học lớn và quan trọng nhất mà chúng ta phải dạy các em đầu tiên là BÀI HỌC LÀM NGƯỜIi.