Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
JINGLE BELL
19-12-2012, 05:21 AM
Bài viết: #12
RE: JINGLE BELL
57 xu

Một cô bé đang đứng thổn thức bên cạnh một nhà thờ nhỏ sau khi đã chạy vòng vòng mà không vào được bên trong vì “nhà thờ chật cứng”.

“Con không vào được lớp học Chủ Nhật” (Sunday School: lớp học mà nhà thờ thường mở vào ngày chủ nhật để dạy giáo lý và chữ cho trẻ em), cô bé nức nở nói với vị giám mục vừa đi tới. Nhìn bộ dạng tiều tụy, nhếch nhác của cô bé, vị giám mục hiểu ngay ra nguyên do, và cầm tay cô bé dẫn vào trong, tìm cho cô một chỗ trong lớp học.

Đêm hôm đó, cô bé lên giường ngủ mà đầu chỉ nghĩ tới những đứa trẻ không có chỗ để thể hiện lòng tôn kính đối với Chúa. Khoảng 2 năm sau đó, cô bé đã chết trong một chung cư tồi tàn. Cha mẹ của cô bé gọi điện cho vị giám mục - người đã trở nên rất thân thiết với cô bé, đến để chủ trì buổi lễ tang.

Khi di chuyển thi hài của cô bé nghèo, người ta đã tìm thấy một chiếc ví rách nát và bẩn thỉu tựa như được moi ra từ đống rác, trong đó có 57 xu và một tờ giấy xé nham nhở viết trên đó vài dòng chữ nghoệch ngoạc của đứa trẻ: “Để giúp đỡ xây dựng một nhà thờ lớn hơn cho nhiều đứa trẻ có thể đến Lớp học ngày Chủ nhật”. Đó là kết quả trong 2 năm trời dành dụm với cả tấm lòng hy sinh không chút vụ lợi của cô bé. Khi đọc những dòng chữ này, vị giám mục đã không thể cầm được nước mắt.

Mang theo mảnh giấy và chiếc ví rách nát trong những buổi lễ, vị giám mục kể cho mọi người câu chuyện về tấm lòng hy sinh cao cả của đứa bé. Ông đã bỏ ra rất nhiều công sức để kêu gọi, quyên góp tiền xây dựng một nhà thờ rộng hơn. Nhưng câu chuyện này không chỉ dừng lại ở đó.

Một tờ báo có uy tín đăng câu chuyện về cô bé, và có một nhà kinh doanh bất động sản đã đọc được nó. Ông ta đề nghị nhượng bán cho nhà thờ một mảnh đất rộng, mà giá trị hồi đó lên tới nhiều ngàn đô la, với giá chỉ có… 57 xu. Các tín đồ đã tổ chức một đợt quyên góp quy mô rộng và lớn chưa từng có, chỉ chưa đầy 5 năm số tiền đã lên tới 250.000 đô la - một số tiền rất lớn thời bấy giờ (cách đây gần một thế kỷ). Tấm lòng nhân hậu cao cả của cô bé đã được đền đáp một cách xứng đáng.

Nếu có dịp qua thành phố Philadelphia, mời bạn ghé thăm Nhà thờ Temple Baptist (Nhà thờ Thánh rửa tội) với sức chứa 3.300 người; và trường đại học Temple, nơi mà hàng trăm sinh viên đang theo học. Và bạn cũng nên ghé thăm Bệnh viện Good Samaritan (Bệnh viện hội bác ái) cùng với Trường học ngày Chủ nhật, nơi dành cho hàng trăm đứa trẻ tham dự Lớp học ngày Chủ nhật, và sẽ không còn đứa trẻ nào trong vùng phải đứng bên ngoài vào ngày chủ nhật nữa.

Trong một căn phòng của toà nhà, bạn có thể tìm thấy một tấm hình với khuôn mặt dễ thương của cô bé gái, người với 57 xu và sự hy sinh của mình, đã làm nên một câu chuyện thần thoại.

Ngay bên cạnh đó, tấm hình của vị Giám mục - Dr.Russell H.Conwell, tác giả của cuốn sách “Cánh đồng Kim cương”.

Đó là một câu chuyện có thật, hoàn toàn thật, minh chứng cho những gì mà một tâm hồn cao thượng và tấm lòng hy sinh cao cả có thể làm được, chỉ với 57 xu.

VÀ MỘT CHUYỆN NHƯ THẬT TRONG ĐỜI THƯỜNG

Giáng sinh năm ấy cả thành phố lộng lẫy. Những cây thông cao đứng lấp lánh trong các cửa hàng, những ngọn đèn đủ màu sắc chói ngời trên khắp đại lộ và các đôi nam nữ dìu dặt đi đầy đường.

Một ông già Nô-en bước nhanh nhẹn trên phố, mũ đỏ chót vót trên đầu, cặp kính trắng to nặng quá khổ cùng với bộ râu dài trắng như cước khiến ông mang vẻ đẹp thần thoại thật đáng yêu.
Vác túi quà có nhiều chỗ vá trên vai, ông già bước mạnh mẽ lên bậc cầu thang của một chung cư, gõ cửa căn hộ có hình con chó bông ở ngoài.
Cửa bật mở và một thiếu nữ hiện ra. Cô có vẻ đẹp mê hồn nhưng hơi cổ điển.
Ông già vui vẻ:
- Xin chào, bé Bột có nhà không?
Cô gái cười buồn bã:
- Bé Bột không bao giờ có nhà, vì đây đâu phải phòng bé Bột. Phòng ấy ở lầu trên cơ.
Ông già hơi lúng túng:
- Xin lỗi, tôi nhầm.
Ông ta định quay đi thì thiếu nữ giữ lại một cách hốt hoảng:
- Ông không có gì cho em sao?
Già Nô-en ngỡ ngàng, rồi nhẹ nhàng bảo:
- Tôi chỉ tặng quà cho trẻ con thôi. Mà tôi cũng hết rồi. Chỉ còn mỗi một con chó bông cho bé Bột.
Thiếu nữ mỉm cười:
- Em không cần quà. Em cần ông.
Già Nô-en hơi hốt hoảng, định lùi lại nhưng thiếu nữ đã đóng cửa:
- Em cần ông.
Ông khách cố giữ giọng bình tĩnh, pha trò:
- Tôi già rồi!
Thiếu nữ lắc đầu:
- Không. Em biết ông là một chàng trai trẻ.
Khách còng cái lưng xuống:
- Ôi, tuổi tôi rất cao.
Cô gái cương quyết:
- Đừng nói dối. Em biết làm gì có ông già Nô-en trên trời. Tất cả họ đều là các chàng sinh viên làm thuê cho những công ty phát quà. Em chắc chắn ông là một chàng trai trẻ.
Cụ già thở dài:
- Trai trẻ thì sao nào?
Cô gái sôi nổi:
- Thì hãy làm bạn với em. Hôm nay em muốn ra đường, em muốn có một người để khoác vai, để đi coi phim, để ăn kem và để cùng ngắm những cành thông.
Cụ già buồn bã nói:
- Cô ơi, một thiếu nữ xinh đẹp như cô đáng ra phải có rất nhiều chàng trai như thế chứ sao lại một mình thế này?
Cô gái nói trong nước mắt:
- Em đã có nhiều. Nhưng chàng thứ nhất hỏi em có nhà không? Chàng thứ hai dò xem em có lương cao không? Chàng thứ ba bỏ đi khi biết em không đậu vào chung kết đêm hoa hậu. Chàng cuối cùng mới quen hai ngày đã muốn dọn tới ở đây.
Ông già cáu kỉnh:
- Tống cổ hết chúng nó.
Cô gái gật đầu:
- Em đã tống. Nhưng em tống sớm quá. Đêm nay em thấy cô đơn.
Vị khách an ủi:
- Đừng buồn em ạ. Đừng vì một tối cô đơn mà hành động vội vàng.
Cô gái đáp:
- Em không vội vàng. Nhưng đêm nay em muốn có một người bạn tốt. Anh chắc chắn phải là người như vậy. Chỉ có các chàng trai nhân hậu, hiền lành và dễ thương mới chọn nghề ông già Nô-en trong đêm nay chứ không đua xe, không nhậu nhẹt và không vào chốn vũ trường hò hét lung tung.
Ông già cảm động:
- Cám ơn em. Để tôi lên lầu phát quà cho bé Bột, rồi tôi sẽ dẫn cô đi.
Mười lăm phút sau, ông già đã cầm tay cô gái ra đường. Họ hòa vào dòng người coi những chậu hoa rực rỡ, coi những ngôi sao nhấp nháy và coi những bông tuyết cùng hoa kim tuyến được mọi người tung ra mờ cả góc trời.
Đúng giờ, chuông nhà thờ gõ lên những tiếng ngân nga lanh lảnh.
Cô gái nép mình vào ông già đầy cảm xúc. Rồi cô nói:
- Xin anh hãy gỡ râu và nón ra, để cho em thấy anh là một chàng trai dễ thương tới mức nào.
Ông già trả lời:
- Chả cần đâu em ạ. Hãy coi già Nô-en như một thiên sứ, trên trời bay xuống lại bay đi.
Cô gái cương quyết:
- Em nhất định phải thấy mặt anh. Em nhất định tin rằng ông già Nô-en là một chàng trai trẻ đẹp.
Nghe thấy thế, già Nô-en thở dài. Ông từ từ bỏ râu, bỏ mũ và kính ra: Đó là một thiếu nữ trẻ xinh đẹp tuyệt trần!
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
MyHang (21-12-2012 09:39 AM)
 


Các bài viết trong chủ đề này
JINGLE BELL - dieuquang - 15-12-2012, 04:52 AM
RE: JINGLE BELL - dieuquang - 15-12-2012, 03:04 PM
RE: JINGLE BELL - dieuquang - 15-12-2012, 08:29 PM
RE: JINGLE BELL - kevinthai - 16-12-2012, 11:17 AM
RE: JINGLE BELL - dieuquang - 16-12-2012, 02:21 PM
RE: JINGLE BELL - dieuquang - 17-12-2012, 04:58 AM
RE: JINGLE BELL - Hoang Oanh - 17-12-2012, 11:15 AM
RE: JINGLE BELL - dieuquang - 17-12-2012, 02:39 PM
RE: JINGLE BELL - dieuquang - 18-12-2012, 04:41 AM
RE: JINGLE BELL - dieuquang - 18-12-2012, 04:55 AM
RE: JINGLE BELL - MyHang - 18-12-2012, 09:18 AM
RE: JINGLE BELL - dieuquang - 19-12-2012 05:21 AM
RE: JINGLE BELL - dieuquang - 20-12-2012, 04:57 AM
RE: JINGLE BELL - MyHang - 21-12-2012, 09:55 AM
RE: JINGLE BELL - dieuquang - 21-12-2012, 09:17 PM

Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS