Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
SAIGON MẢNH ĐẤT LẠ KỲ
13-02-2013, 06:01 AM (Được chỉnh sửa: 13-02-2013 06:09 AM bởi dieuquang.)
Bài viết: #1
SAIGON MẢNH ĐẤT LẠ KỲ
NHỮNG NGÀY ĐẦU XUÂN, DQ MƯỢN MỘT CÂU CHUYỆN GỬI BÀ CON XEM NHE. HÌNH DO DQ CHỘP.


[Hình: attachment.php?aid=4714]
Sài Gòn là mảnh đất lạ kỳ. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta chẳng biết viết gì, nói gì về nó. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta nhớ về nó khi đang ở trong lòng nó. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta thương nó bằng một thứ tình cảm mơ hồ nhưng mãnh liệt đến ngạt thở, như kiểu một thứ tình nghĩa khác, không phải là quê hương.

Tôi đến Sài Gòn lần đầu tiên năm 1991, trên một cái xe cấp cứu. Không phải xe chở tôi, là tôi quá giang xe cấp cứu chở một bệnh nhân viêm màng não từ bệnh viện Khánh Hòa chuyển viện vào Chợ Rẫy. Tôi nhớ như in khi người tài xế lần đầu vào Sài Gòn đã đi vào đường một chiều và bị hàng loạt xe gắn máy suýt đụng phải. Tôi nhớ mình đã tháo cái nhẫn 2 chỉ vàng trên tay để nhét vô vớ vì nghe nói cướp ở Sài gòn sẳn sàng chặt tay bạn chỉ để cướp một chỉ vàng.

Ngày đó, ấn tượng đầu tiên của tôi là Sài Gòn quá lớn và quá đông.

Tới bây giờ, ấn tượng của tôi cũng vẫn là Sài Gòn quá lớn và quá đông.

[Hình: attachment.php?aid=4715]

Sài Gòn lớn. Tôi đồ nó phải lớn hơn cả Singapore hay HongKong. Từ ruộng đồng Hóc Môn ra đến biển Cần Giờ, từ vườn cây Thủ Đức mút đến miệt Bình Chánh xa xôi. Ở đâu cũng là đất Sài Gòn. Câu nói ấn tượng nhất về Sài Gòn tôi nghe từ một ông già đã 40 năm chạy xe xích lô: “Không thằng nào dám vỗ ngực nói mình biết hết đất Sài Gòn”.



[Hình: attachment.php?aid=4711]

Sài Gòn đông. Ngoài đường, trong chợ, hàng quán… đều ngùn ngụt người. Từ khu Chợ Lớn đầy người Hoa nói tiếng Hoa đến khu dân sinh kiếm cái gì cũng có, mà không có người ta cũng kiếm cho bằng được. Từ những đường phố luôn tấp nập người xe đến những cái chợ bán buôn thâu đêm suốt sáng. Đâu đâu cũng đầy người, càng ngày càng đông. Tôi dám cá rằng hơn phân nửa số người bạn gặp ở Sài Gòn đều không phải là người Sài gòn chính gốc. Như tôi.

Ở Sài Gòn có một thứ không khí khác, có lẽ được quánh đặc bởi bụi, khói, bởi mùi mồ hôi, mùi đồ ăn, bởi tiếng xe, tiếng người, bởi muôn ngàn thanh âm, màu sắc mà một khi đã quen hít thở với nó, bạn sẽ không bao giờ quên được, nếu không nói là khó mà rời xa được.

Ở Sài Gòn, đất dung nạp vào nó đủ mọi hạng người, từ anh trí thức hàn lâm đến chị bán trôn nuôi miệng đều cảm thấy đất này dễ sống hơn chỗ khác, từ giới nghệ sĩ có tài và bất tài đến mấy bà buôn thúng bán bưng đều nuôi mộng lập nghiệp nơi mảnh đất lắm người nhiều xe này.

[Hình: attachment.php?aid=4712]


Ở Sài Gòn, bạn hay chứng kiến những tai nạn giao thông nho nhỏ do xe máy, thường cả hai bên va chạm đều tự dựng xe lên, nhìn ngó xe của mình, xuýt xoa vài tiếng rồi nổ máy xe, mạnh ai nấy đi, thậm chí họ cũng chẳng nhìn nhau. Ở Sài Gòn thỉnh thoảng có người chạy theo bạn ngoài đường chỉ để nhắc bạn nhớ gạt chân chống xe hoặc coi chừng bị rớt cái ví lòi ở túi quần sau.

Ở Sài Gòn, bạn dễ thấy những quán xá tạm bợ và tối giản đến không ngờ, nhiều quán cà phê chỉ với một cái lon bò húc làm biểu tượng vậy mà một ngày bán không dưới 300 ly café bằng cách bưng đến tận nơi, có một xe bánh mì nhỏ chỉ bán buổi chiều tối mà doanh thu hằng ngày lên đến cả chục triệu, có một bà chỉ bán nước sâm vỉa hè mà sau ba năm đã mua được căn nhà mặt tiền to vật ở chính nơi mà bà xin đặt xe nước sâm của mình.

Ở Sài Gòn có nhiều bạn trẻ mặc đồ như tây, ngồi ở café máy lạnh với laptop trước mặt và viết đơn xin việc, nhưng cũng có nhiều bậc trung niên mặc quần đùi uống café cóc ở vỉa hè bàn chuyện xây cao ốc cho thuê. Ở Sài Gòn bạn có thể xin làm phụ việc ở bất cứ đâu mà lương tháng vẫn bằng một kế toán mới tốt nghiệp đại học, người ta có thể mua cùng một món đồ với giá chênh lệch nhau đến cả chục lần mà không hề áy náy.


[Hình: attachment.php?aid=4713]

Có nhiều thứ nữa ở Sài Gòn mà tôi muốn viết mà vẫn không viết được, tôi xin kết bằng một câu chuyện nhỏ, của tôi.

Công việc đầu tiên mà tôi làm để sinh nhai ở đất Sài Gòn này là làm bốc xếp ở cảng. Một bữa tối nọ, chừng hơn mười giờ, trời mưa lớn, tôi đạp xe từ cảng về sau ca làm. Đói, lạnh và mệt làm tôi lả đi, tôi tấp đại xe đạp vào một mái hiên và ngồi bệt xuống, ngủ thiếp đi.

Đột nhiên tôi chợt thức vì tiếng cửa sắt kéo ra, một người phụ nữ mở cửa và hỏi thăm tôi bằng giọng nam bộ rất phúc hậu. Bà mở rộng cánh cửa cho tôi vào, bà đưa cho tôi một cái áo để thay và chỉ ít phút sau, bà lại xuất hiện với một tô mì gói nghi ngút khói, có cả mấy cọng ngò. Bà chỉ nói gọn: “Ăn vô là khỏe liền hà”. Mà thiệt tình, ăn hết tô mì tự nhiên tôi thấy “phẻ” quá, có lẽ vì từ đó, tôi không nghĩ mình có thể sống ở đâu tốt hơn mảnh đất này. Tôi khỏe luôn từ đó đến giờ.

Tôi chịu không thể nhớ căn nhà ấy, nó nằm đâu đó trên đường Lý Chính Thắng. Tôi cũng chịu, không nhớ nổi gương mặt người đàn bà ấy, như mọi người đàn bà ở thành phố này. Bạn đừng nói tôi vô ơn. Ở Sài Gòn, nói chuyện đó chỉ nhận được một cái khoát tay và câu trả lời trớt quớt: “Bỏ đi. Ơn nghĩa gì cậu ơi’


Rồi tôi cũng giúp một người khác như thế, rồi tôi cũng nói giọng Sài Gòn, tôi cũng khoát tay khi người ta cảm ơn: “Bỏ đi. Ơn nghĩa gì cậu ơi”.

Sài Gòn là một mảnh đất lạ kỳ. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta nhớ về nó khi đang ở trong lòng nó. Vậy đó.....


File đính kèm Thumbnail(s)
                       
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
ANH THƯ (21-02-2013 11:59 PM)
14-02-2013, 04:55 AM
Bài viết: #2
RE: SAIGON MẢNH ĐẤT LẠ KỲ
Thật vậy, Sài gòn luôn ở trong tim mỗi người dân Việt nam, phải nói là người dân miền Nam mới đúng. Cho dù ở bất cứ đâu trên thế giới, người ta vẫn nhớ về Sài gòn như nhớ về cố nhân. Những người ngày xưa đã từng sống, làm việc ở Sài gòn nhưng ngày nay đã và đang sống ở những mảnh đất khác trên thế giới luôn coi Sài gòn là máu thịt của mình. Ai đã từng đến mảnh đất nầy cũng sẽ nhớ mãi về nó. Tại Mỹ ngày nay có Tiểu Sài gòn cũng phát triển rầm rộ và mở rộng với nhiều hàng quán và các cơ sở thương mại. Nhưng theo tài liệu ngày xưa thì Sài gòn không rộng lớn như bây giờ, vì ngày xưa Sài gòn, Chợ lớn, Gia định là những thành phố khác nhau. Sau năm 1975 người ta mới gộp lại các thành phố và vùng lân cận để tạo thành thành phố rộng lớn như bây giờ với đồng lúa, sông ngòi, và cả biển nữa. Nói chung "Sài gòn đẹp lắm Sài gòn ơi, Sài gòn ơi.


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 4 thành viên cám ơn cho post này:
dieuquang (15-02-2013 05:28 AM), MyHang (19-02-2013 01:48 PM), Hoang Oanh (20-02-2013 09:37 AM), ANH THƯ (21-02-2013 11:59 PM)
19-02-2013, 01:56 PM
Bài viết: #3
RE: SAIGON MẢNH ĐẤT LẠ KỲ
Anh Hai sưu tầm bài viết về Sài Gòn nầy hay quá .Những ngày têt ở Sài Gòn vắng vẻ quá và người Sài Gòn thường bảo với nhau là ,Bây giờ cả bầu trời Sài Gòn mới thât sự của người Sài Gòn . Không khí trong lành và ít bụi hơn .Thấp thoáng những tà áo dài sáng mùng một đi Lễ chùa và trên đường hoa Nguyễn Huệ thật đậm nét Sài Gòn , nhưng không có bà con bạn bè bên cạnh buồn quá , ăn Tết ở Sài Gòn 3 năm nay sao thấy cô đơn quá , chắc năm sau em thay đổi phương án đón tết sao cho phù hợp với hoàn cảnh gia đình minh hi hi
THANK YOU
[-] MyHang được 2 thành viên cám ơn cho post này:
dieuquang (19-02-2013 08:10 PM), Hoang Oanh (20-02-2013 09:37 AM)
20-02-2013, 10:31 AM
Bài viết: #4
RE: SAIGON MẢNH ĐẤT LẠ KỲ
Đọc qua bài viết về Sàigòn mà thấy người thân thương lạ.
Đúng SÀIGÒN ĐẸP LẮM SÀIGÒN ƠI SÀIGÒN ƠI.
Nhớ ngày cô Oanh học lớp 9,10 mỗi dịp cuối năm bán quít xong là Má dẫn 4 đứa con lớn: Yến, Oanh, Thế, Tuấn lên Sàigòn sắm đồ Tết, Cô Oanh nhà ta là con gái nhà vườn miền Tây nên khi lên Sàigòn thấy người xe tấp nập phố xá đông vui, được đi trên xích lô nhìn đèn xanh đèn đó ... mà nhớ câu ĐÈN SÀI GÒN NGỌN XANH NGỌN ĐỎ, ĐÈN MỸ THO NGỌN TỎ NGỌN LU... (má hay hát ru bé út ngủ) a thì ra nó là đây. Dạo chợ Bến Thành sao mà rộng quá có 4 cừa: Đông tây nam Bắc đi mà mắt cứ ngó nhìn hàng hoá treo đã vấp té cũng mấy cái nhưng ko thấy đau.
Ghé hàng bán quần áo cô bán hàng chào mời đem ra giới thiệu kiểu này kiểu nọ, Má ướm lên người đứa này đứa nọ chọn mua cho mỗi đứa 2 bộ đồ tây theo ý, Chị Yến và Thế thì sao cũng được chỉ có cô Oanh và 5 Tuấn là chọn lựa cho mình, Má cũng chìu con để cho chọn lựa. ÔM quần áo vào lòng mà mừng không tả, ghé qua hàng nón Má mua mỗi đứa 1 cái, giày dép thì ko vì kế nhà dì 2 chị của má đường Võ Tánh là tiệm giày PHƯỚC VINH, mỗi đứa đã có đôi sandal rồi. Sang đến việc chọn áo montagui cho Papa là Má chọn thêm màu mới cho đủ bộ: màu dưa cải và bordeux. Má ko mua quần áo cho mình, dẫn đàn con qua gian bán đồ ăn nước giải khát để ăn cơm sườn uống sinh tố quá nhiều món ăn ko biết ăn món nào, đứa kêu món nầy đứa gọi món kia ăn khen ngon quá. Vậy là cũng hết buổi chiều, mấy mẹ con trở lại Cầu ÔNG LÃNH, vì Papa đang bán quít ở đó đợi nhận tiền mang về cuối năm, ko lấy tiền đâu , mà nhờ chủ vựa mua vàng lá KIM THÀNH để vào ruột tượng buộc vào mình cả nhà mặc áo mới vô chủ vựa kêu xe chở ra XA CẢNG MIỀN TÂY về LONG HẬU.
Còn nhớ mỗi lần hái quít bán là phải ăn uống tại chỗ trong vườn, ngày xưa ngta vô giỏ cần xé lót lá chuối chứ ko thùng mous như bây giờ, lựa quít nhỏ ở dưới dần lên trê là quít cở lớn hơn lắt cần xé mấy lần cho chặt chẽ mới chất quít cơi lên trên độ 20 tráo úp cuốn xuống đậy chót lá chuối là phung thêm nước cho quít tươi ko rụng cuống, may miệng cần xé theo từng vựa có sơn bên hông cần xé bằng bao nylon có sơn chữ 9L đỏ chói (chín Liệp), các nhà vựa rất thích quít nhà ông 9L vì quít màu đẹp đều màu ít quít nhỏ, nên khi thấy xe hàng chở lên chỉ cần thấy 9L là sang xe chở ra miền ngoài ngay, làm ăn chân tình bao năm hai bên chủ vựa và nhà vườn thêm thân thích bèn chuyển sang chuyện kết nghĩa thông gia nữa chú.
Khi Cô Yến, Oanh mỗi lần ghé vựa là ông bà chủ vựa tiếp đãi ăn cần hỏi chuyện học hành, Cô Oanh nghĩ chị YẾN thế nào cũng được ngta ngắm nghiá chọn dâu thôi, nên đi lòng vòng xem cách xuất nhập hàng hỏi cái nọ cái kia cho biết, anh con trưởng chủ vựa mời uống nước, hỏi chuyện hai chị em, còn đưa cả nhà ra XA CẢNG MIỀN TÂY nữa chứ. Về nhà ba má nói họ muốn làm sui, cưới cho con trai họ, Cô Oanh mừng quá nói ba má gã Chị Yến đi để Tết con lên Saigòn được ở lại đi chơi thoả thích.
Nhưng năm sau lên Sàigòn sắm đồ Tết lúc Cô Oanh khoanh tay thưa về, ông bà chủ vựa bắt tay papa nói gia đình Tôi chấm con bé nầy anh chị làm sui với gia đình tôi nhé. Cô Oanh nghe mà phát hoảng, sao ko phải chị Yến mà là minh vậy, xấu hổ quá co giò chạy ra xe mất tiêu, mặc ai xách quà cáp chủ vựa tặng ngày Tết.
Nếu ngày xưa đồng ý là giờ thành người SÀIGÒN mất rồi, Âu cũng là số mệnh phải ko bà con???

TÂM BẤT BIẾN GIỮA DÒNG ĐỜI VẠN BIẾN
THANK YOU
[-] Hoang Oanh được 3 thành viên cám ơn cho post này:
MyHang (20-02-2013 12:48 PM), dieuquang (20-02-2013 05:03 PM), ANH THƯ (22-02-2013 12:00 AM)
20-02-2013, 01:38 PM
Bài viết: #5
RE: SAIGON MẢNH ĐẤT LẠ KỲ
Chị Oanh có nhiều chuyện vui và thú vị quá,chà ngày xưa được sắm đồ Tết tận Sài Gòn là nhà giàu lắm đây đại gia ở Miền tây có khác.Chợ Bến Thành là nơi buôn bán nói thách nhất đó hi hi
THANK YOU
[-] MyHang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
dieuquang (20-02-2013 05:04 PM)
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS