Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
NHỮNG CHUYỆN NHỎ
01-04-2013, 05:17 AM
Bài viết: #11
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
5/ LÒNG NHÂN TỪ

[Hình: attachment.php?aid=5266]
Có một câu chuyện mang tựa đề “Lòng nhân từ thể hiện qua ánh mắt” như sau:
Cách đây đã lâu, vào một buổi tối lạnh căm căm ở miền bắc bang Virginia, một ông già ngồi ven đường chờ được đi nhờ ngựa sang sông - lúc ấy trời lạnh, mặt nước sông đóng băng. Trong giá rét, bộ râu của ông đóng băng lấp lánh. Không biết ông còn chờ đợi đến bao lâu nữa, gió lạnh từ phương Nam thổi đến khiến ông tê cóng cả người.
Chợt có tiếng gió ngựa khua đều đặn trên mặt đường đã đóng băng cứng Nét mặt tươi hẳn lên, Ông già đưa mắt theo dõi đoàn người, ngựa, đang chạy vòng qua một khúc quanh xa xa.

Khi người cưỡi ngựa đầu tiên vượt qua, ông già chẳng hề lộ vẻ gì là muốn xin đi nhờ. Một người nữa. Thêm một người nữa… Rốt cuộc, lúc người kỵ mã cuối cùng sắp sửa vượt qua chỗ ông già, đang ngồi bất động như một pho tượng, ánh mắt họ gặp nhau, ông già lên tiếng:“Thưa ngài , xin vui lòng cho lão đi nhờ sang phía bên kia sông, vì xem ra không có con đường nào qua bên đó cả !”. Kỵ sĩ ghì cương cho ngựa đứng lại và đáp lời ông: “Được ạ! Xin mời cụ lên ngựa”. Thấy ông già không thể nhấc nổi thân mình tê cứng của mình dậy được, kỵ sĩ xuống ngựa, đỡ ông lên yên. Chàng đưa ông sang sông và sau đó chở ông về tận nhà, cách đó vài dặm.
Khi họ về gần đến căn nhà nhỏ bé và ấm áp của cụ già, kỵ sĩ không nén lòng được, cất tiếng hỏi: “Tôi để ý thấy cụ cố tình không xin đi nhờ những người cưỡi ngựa chạy trước tôi, nhưng khi tôi vừa đến, thì cụ lại xin quá giang ngay. Tôi quả thật vô cùng tò mò, muốn biết vì sao cụ chờ đến người cuối cùng mới lên tiếng nhờ vậy ? Chuyện gì sẽ xảy ra, đặc biệt là trong một đêm đông lạnh lẻo như thế này, nếu tôi cho ngựa chạy luôn ?”
Ông già từ từ xuống ngựa, nhìn thẳng vào mắt chàng kỵ sĩ rồi đáp: “Tôi đã từng qua lại nơi đấy nhiều lần rồi và tôi tin là mình nhìn người không lầm”. Ông già tiếp tục: “Chỉ cần nhìn thoáng vào đôi mắt của những người cưỡi ngựa chạy phía trước, là tôi biết rằng, không ai quan tâm đến hoàn cảnh tội nghiệp của lão già này cả. Vào lúc đó, có xin họ cho đi nhờ thì cũng bằng thừa. Nhưng khi tôi nhìn vào đôi mắt ngài, tôi nhận ra ngay ở đó niềm thông cảm, sự tốt bụngvà lòng nhân ái. Và tôi biết rằng ngay chỗ ấy, ngay lúc ấy, tôi sẽ nhận được sự giúp đỡ bởi lòng nhân từ của ngài”.
Những lời nhận xét ấy làm kỵ sĩ xúc động vô cùng. Chàng đáp: “Tôi thật biết ơn về những gì cụ vừa nói. Tôi mong rằng mình sẽ không bận rộn quá, đến nỗi không thể có đủ thời gian, để mang lòng tốt và tình nhân ái đến cùng với những người không may lâm vào hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn”.
Ghi sâu điều ấy trong lòng, THOMAS JEFFERSON - Chàng kỵ sĩ ấy chính là tổng thống nước Mỹ - quay ngựa, trở về Nhà Trắng.
Theo “THE SOWER’S SEEDS” của Brain Cavanaugh


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 3 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (01-04-2013 08:33 AM), langtrang (01-04-2013 10:33 AM), MyHang (02-04-2013 11:56 AM)
01-04-2013, 05:22 AM (Được chỉnh sửa: 01-04-2013 05:24 AM bởi dieuquang.)
Bài viết: #12
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
6/ BỨC TRANH BÌNH YÊN

[Hình: attachment.php?aid=5268]
Một vị vua treo giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều họa sĩ đã cố công thể hiện tài năng của mình.Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông phải chọn lấy một.

Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo. Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.

Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang bình thản đậu trên tổ của mình… Bình yên thật sự. “Ta chấm bức tranh này!” – Nhà vua công bố:

“Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên”.


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 3 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (01-04-2013 08:33 AM), langtrang (01-04-2013 10:36 AM), MyHang (02-04-2013 11:57 AM)
01-04-2013, 05:29 AM
Bài viết: #13
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
7/ CUỘC PHIÊU LƯU CỦA TỜ 500$

[Hình: attachment.php?aid=5269]

Ông cho một tờ bạc năm trăm mới cứng. Chú bé lôi ra lôi vào, ngắm nghía nó hoài, sau đó lấy bút vẽ vào góc tờ bạc một ký hiệu nhỏ mà chỉ chú mới hiểu được. Ít hôm sau chú đem tiền mua mấy viên bi. Cô bán hàng nhận được tờ bạc đẹp, cẩn thận xếp vào ngăn kéo. Động lòng khi thấy kẻ khó, cô chủ quán lục tờ bạc còn mới đem cho một người ăn xin trước quán.

Người ăn xin nhập tờ bạc với những đồng tiền cũ bẩn khác. Đối với ông ta điều quan trọng lúc đó là phải có đủ tiền để mua thuốc chữa cảm. Tờ bạc nằm trong tiệm thuốc tây dưới bàn tay sạch sẽ của anh dược sĩ trẻ vài ngày. Rồi nó được dùng trả tiền thừa cho một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ kia ra đường, bất ngờ bị giật giỏ. Tất cả tiền trong giỏ chỉ đủ cho tên cướp mua ma túy thỏa mãn cơn vật vã.
Tờ bạc bắt đầu rách dần, rách vài lỗ nhỏ. Nó trải bao vui buồn, qua tay bao người: chị hàng cá, người quét rác…Có lần có còn thấm cả máu của một người lượm ve chai do chị cào phải mảnh thủy tinh. Rồi tờ bạc đến tay chị bán chè. Chị dùng nó thối lại cho cô bé ăn quà xinh xắn có nước da trắng trẻo. Khi về đến nhà, mẹ cô bé nhìn thấy tờ tiền đen đủi, cáu xỉn. Chị ta hét lên giận dữ, nói rằng tiền này đầy rẫy vi trùng. Chị giật lấy tờ bạc trên tay cô bé vô tình làm nó rách đôi và vứt xuống đường.
Gió thổi một nửa tờ bạc bay đến gốc cây, nửa kia bay xuống cống. Sáng hôm sau, có cụ già đi ngang, nhặt lấy nửa tờ tiền ướt đẫm sương, đem về nhà. Ông cho nó kết đôi với nửa tờ tiền khác bằng miếng băng keo trong. Một hôm trên đường đi lĩnh lương hưu, xe đạp bị xẹp bánh. Ông lão lấy tiền trả công cho anh chàng bơm xe. Anh chàng trông còn trẻ lắm, độ 15,16 tuổi là cùng.
Tối đó, đồng tiền với đủ mùi thơm, thối, hôi, tanh, chua, cay cùng bao nhiêu vi khuẩn bám trên mình còn thấm đẫm vị mặn của nước mắt cậu con trai mới lớn. Khi cậu ta tình cờ phát hiện bên góc của tờ bạc bị dán có ký hiệu đặc biệt do chính tay mình vẽ lên thuở còn bé vào tờ bạc mới được ông cho.
Bây giờ tờ bạc đã trở nên cũ mèm đang nằm ngủ ngon lành trên trang giấy học trò ghi nguệch ngoạc dòng chữ:
“Giữ mãi nhé! đây là đồng bạc đầu tiên mà mình kiếm được trong đời.”


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 3 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (01-04-2013 08:36 AM), langtrang (01-04-2013 10:41 AM), MyHang (02-04-2013 11:59 AM)
01-04-2013, 05:34 AM
Bài viết: #14
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
8/ ĐIỀU ĐÓ RỒI SẼ QUA ĐI

[Hình: attachment.php?aid=5270]

Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cần thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông: “Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ và ta cho ông sáu tháng để tìm chiếc vòng đó”.
Benaiah trả lời: “Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?”.
Nhà vua đáp: “Nó có những sức mạnh kỳ diệu. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn nhìn vào nó sẽ thấy vui”. Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.
Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.
Vào đêm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi: “Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?”. Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng ngời một nụ cười.
Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mùa lễ hội. “Nào, ông bạn của ta – vua Salomon hỏi – ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa?”. Tất cả cận thần có mặt đều cười lớn và cả chính vua Salomon cũng cười.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: “Nó đây, thưa đức vua”. Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó có khắc dòng chữ: “Điều đó rồi cũng qua đi“.
Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi vì một ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi…


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 3 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (01-04-2013 08:36 AM), langtrang (01-04-2013 10:41 AM), Hoang Oanh (01-04-2013 04:37 PM)
01-04-2013, 04:40 PM
Bài viết: #15
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
Câu chuyện thật ý nhị làm sao, đáng cho chúng ta suy ngẫm. Đúng tất cả điều đó rồi cũng qua đi, ko tồn tại mãi với ta, chính vì thế Ta hãy trân quý những gì đang có để nó có mất đi Ta ko nuối tiếc.

TÂM BẤT BIẾN GIỮA DÒNG ĐỜI VẠN BIẾN
THANK YOU
[-] Hoang Oanh được 1 thành viên cám ơn cho post này:
langtrang (01-04-2013 05:16 PM)
03-04-2013, 09:20 AM
Bài viết: #16
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
9/ CHÂN CHỐNG KIA


[Hình: attachment.php?aid=5282]
Một câu chuyện thật khó phổ biến ra nước ngoài, nhất là các nước phương Tây, không phải vì lý do dịch thuật mà vì tính đặc hữu của nó .
Số là, hàng triệu người đi xe máy ở Việt Nam, ai cũng có lần được nghe một câu : Chân chống kìa ! Nhưng chuyện này lại khó xảy ra ở Tây, bởi người ở đấy rất ít đi xe máy .
Phải nghe câu ấy, cũng bởi vì tính nhanh nhẩu của người Việt . Xe đang dựng, trèo lên, "đề" máy, và phóng vụt đi quên cả gạt chân chống .
Đang đi, bỗng có một gương mặt lướt qua trước mặt và một tiếng nói - với mình, nhưng dường như bâng quơ : Chân chống kìa ! Tiếng nói ấy có đủ các âm sắc, âm lượng, phát ra từ đủ loại ngừơi nhưng bao giờ cũng chỉ cùng một cách biểu cảm (khá lạnh lùng) và cùng một thông tin (Chân chống kìa !).
Có lần, tôi đã định cải biến cái lề thói xã hội bằng cố gắng của bản thân . Thấy một cô gái khá xinh đẹp đang đi đằng trước, chân chống vẫn thẳng băng, chưa được gót sen gạt lên, tôi vội lướt nhanh, ghé vào :"Em ơi ...", vừa đến đấy, tôi nhận được ánh mắt sắc lẻm đầy bực bội của cô gái (tạm "dịch" là : đồ trơ trẽn, đồ rách việc, đồ ...).
Thế là, vô thức, phần lời lẽ nhẹ nhàng, dịu dàng của tôi chưa kịp thốt ra biến đổi ngay thành một thông báo lạnh lùng, cụt ngủn : Chân chống kìa ... Rồi cũng chẳng cần xem cô gái ấy thế nào, tôi phóng vụt đi .


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (03-04-2013 10:09 AM)
03-04-2013, 09:28 AM
Bài viết: #17
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
10/ BÀI HỌC CHO TÌNH BẠN

[Hình: attachment.php?aid=5283]
Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ mười sáu . Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn...

Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:

-Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!!

Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói:

-Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!!

Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói:

-Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!

Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:

-Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi...

Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói...


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (03-04-2013 10:09 AM)
03-04-2013, 10:40 AM
Bài viết: #18
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
11/ ĐIẾU THUỐC

[Hình: attachment.php?aid=5285]
Nhân vật của chương trình tối thứ bảy tuần thứ ba của tháng mười hai là cụ bà bán vé số ở khu Bình Triệu. Bà gốc người miền Trung, mỗi khuya đều lặng lẽ dưới sương phố bán vé số, nuôi cụ ông đang nằm bệnh trong một phòng trọ ẩm thấp nằm sát mé sông, không còn một thân thích nào.

Thời thanh niên, ông bà gặp nhau trên phố chợ, khi ông còn bán cà rem bên phía tây sông trước giải phóng. Biên tập nhận được bức thư của người phụ nữ gần khu trọ bà đang ở đã ưu tiên khảo sát trước như một hoàn cảnh cấp bách.
Hai tuần sau ngày xác minh thực tế nhân vật, tổ chức sản xuất và biên tập của chương trình truyền hình thực tế cho người nghèo đã quyết định cho đoàn làm phim đến hiện trường để lấy hình và quay giao lưu. Đoàn phim tranh thủ đến từ mờ sáng để kịp cho cảnh quay bà cầu nguyện trước tượng Đức mẹ Maria sau hiên một nhà thờ trước lúc đi bán.
“Chào mừng quý vị đến với chương trình Chuyện mơ ước, chương trình dành cho những người không bao giờ khuất phục bởi số phận...” - đoạn opening(*) cho chương trình lần này là một lối đi trong hẻm, dưới dàn hoa muồng bò cạp vàng nở chói trong nắng, người dẫn chương trình cũng mặc chiếc áo sơmi vàng giản dị, cô luôn thích những đoạn dẫn nhập dưới bóng hoa nên cảm xúc dẫn rất chân thật và dịu dàng. Nghệ sĩ khách mời là một diễn viên có vẻ đẹp trong sáng nền nã, đang là hạng A nhưng rất chịu khó đi quay một chương trình với cátsê tượng trưng. Một chương trình với số phận nhân vật, người dẫn chương trình và khách mời đều hứa hẹn thu rating (**) cao cho đêm lên sóng.
Sau dư vị cảm xúc của đoạn opening hoàn hảo, biên tập kéo người dẫn chương trình và khách mời ra một bóng cây bên đường, trao đổi các chi tiết khai thác để chạm được nỗi buồn và tầng sâu cảm xúc của nhân vật. Một biên tập và một người dẫn chương trình luôn biết biến những giá trị mộc mạc của nhân vật thành một câu chuyện chân thật, không pha tạp một yếu tố diễn xuất nào. Sự đảm bảo của hai con người này đã kéo dài sự sống của chương trình, giữ chân khán giả và thu rating cao cho đài truyền hình thành phố. Trình tự cảnh quay đã được thống nhất với đạo diễn: đầu tiên là cảnh giao lưu ngoài phố, khi cụ bà lọ dọ với cây gậy cũ đi bán vé số. Tiếp theo là cảnh ông lão mờ mắt, tự sinh hoạt trong một góc phòng, sau đó tới đoạn bà trở về căn phòng trọ cũ nát, trút bịch cơm và một ít canh mua được đút ông ăn như mỗi ngày bà vẫn làm. Kết thúc là cảnh tổ chức trao tặng số tiền của nhà tài trợ, một công ty thép xây dựng, gần đoạn chạy ending(***) sẽ quay lấy cảm xúc của nhân vật, chòm xóm, cán bộ địa phương. Mọi cảnh quay đều tôn trọng theo sự thật đời sống của nhân vật, từ lời thoại đến cảnh bà thay áo, đút cơm cho ông, biên tập không có sự can thiệp nào nhưng vẫn tạo ra những hình ảnh hoàn chỉnh và động lòng. Sự chân thật luôn có giá trị. Đó cũng là điều làm cho khán giả cảm thấy chương trình truyền hình thực tế Chuyện mơ ước không bị gượng như những chương trình thực tế của các ngôi sao giải trí.
Bà lẩn thẩn quên rằng hôm nay sẽ có đài quay chương trình nên vẫn tới đại lý lấy vé số về bán. Nghe đâu phải quay cả buổi trời, sẽ không bán kịp hết trước giờ xổ nên bà tranh thủ dậy sớm hơn mọi ngày, nhưng phố chẳng có ai vì người tan ca chưa về, người làm ăn buổi sáng cũng chưa thức. Bà lặng lẽ trở về, ngồi bên tượng Đức Mẹ, đợi thời gian trôi một chút nữa. Bà đi một vòng phố nữa nhưng cũng không bán được tờ nào đành ngồi chờ gặp đoàn làm phim. Phân đoạn đầu tiên, người dẫn chương trình và cô diễn viên nhìn thấy một chút gượng nặng trên khuôn mặt nhàu cũ của bà như không tập trung được cho cảnh quay. Ngó sang mấy xấp vé số dày chưa rứt bán, cả hai hiểu ý và cô diễn viên ghé sát vào tai bà:
- Hôm nay con và mọi người sẽ mua hết chỗ vé số này, bà an tâm nha, không sợ bị ế đâu.
- Vậy hả? Bà cảm ơn con.
Người biên tập và đạo diễn đã cho lấy đoạn đối thoại một cách lặng lẽ để nhìn thấy diễn biến khuôn mặt của bà lão khi bán được hết vé số, có một chút thanh nhẹ và lắng đọng tựa hồ như một nhân vật điện ảnh.
Bà bắt đầu men gậy theo con phố cũ mình đi qua mỗi buổi sáng để bán vé số, mời mua bình thường như không hề có máy quay. Đoạn cảnh càng lúc càng xúc động khi bà bước run rẩy, khan giọng rao già trong gió sương buổi sáng. Bà đột ngột ngồi xuống bên vệ đường, thò tay vào túi áo, lấy ra một điếu thuốc đưa lên định châm lửa hút. Như một tình huống bất thường xảy ra, cả hiện trường quay đổ dồn mắt nhìn, bao nhiều cảm xúc thăng hoa tiêu biến mất.
- Cắt! - Đạo diễn lên tiếng và quay sang người biên tập dò hỏi.
Cô gái hóa trang, mặc quần linen vàng ống rộng tung bay trong gió, rướn người chậm phấn cho người dẫn chương trình, nói xì xào:
- Nghĩ sao già mà đi hút thuốc lá, làm bay hết cảm xúc...
Biên tập vẫn chưa thoát khỏi vùng trũng suy nghĩ vừa rơi xuống, nhìn đắn đo:
- Bà ơi, bà không được hút thuốc như vậy, bà phải ngưng hút để tụi con quay cho trọn. Điều này sai và ảnh hưởng đến việc tuyên truyền của tụi con.
Bà buông điếu thuốc buồn bã, nhìn vào khuôn mặt đang căng thẳng của người biên tập, giọng chậm run run:
- Con cho bà hút đi! Bà lạnh. Bà không có áo ấm nên phải hút thuốc cho bớt lạnh để đi bán lúc sáng sớm, nha con!
Cả đoàn phim im lặng. Người biên tập bước nhẹ tới ngồi xuống, tự châm điếu thuốc, nắm lấy bàn tay gầy xương của bà, hỏi trong mắt dắm đỏ:
- Bà còn lạnh lắm không?
Lần đầu tiên chương trình truyền hình thực tế Chuyện ước mơ lên sóng có... khói thuốc lá.


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
03-04-2013, 09:14 PM
Bài viết: #19
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
12/ VỈ ĐẠI Ở CHỔ TÔN TRỌNG NGƯỜI KHÁC

[Hình: attachment.php?aid=5286]
Một buổi sáng sớm sương mù dày đặc, một mình Washington ra khỏi doanh trại, trên người khoác chiếc áo dài đến đầu gối. Các binh sĩ ông gặp, không người nào nhận ra ông (lúc đó, ông là thượng tướng).

Ở một địa phương, ông thấy một hạ sĩ đang chỉ huy những binh lính dưới quyền, xây lô cốt ngoài phố.

Người hạ sĩ hai tay đút túi áo, luôn miệng hò hét chỉ huy các binh sĩ đang vất vả khiêng những tảng đá to.

Mặc cho người hạ sĩ hò hét, các binh sĩ trải qua nhiều lần cố gắng, song vẫn không đặt được các tảng đá vào đúng vị trí. Khi các binh lính đã quá mệt mỏi, thì các tảng đá có nguy cơ lăn xuống.

Câu chuyện về tổng thống Washington 1

Lúc này, Washington đã vội xông tới, dùng đôi cánh tay lực lưỡng của mình, đỡ những tảng đá. Sự giúp đỡ kịp thời này khiến các tảng đá cuối cùng được đặt vào đúng vị trí.

Các binh lính ngẩng đầu lên nhìn, rồi ôm chặt lấy ông và nói những lời cám ơn.

Washington hỏi viên hạ sĩ: Tại sao cậu cứ hò hét anh em mà mình lại đút tay túi áo?

- Lẽ nào anh không biết tôi là hạ sĩ ở đây sao? Viên hạ sĩ tỏ vẻ kiêu ngạo trả lời, còn cố ý không hài lòng vì sự chỉ trích của người lạ mặt.

Nghe người hạ sĩ nói, Washington cởi áo khoác, để lộ bộ quân phục cho viên hạ sĩ kiêu ngạo kia biết, rồi nói:

“Theo quân hàm, tôi là thượng tướng. Song nếu lần sau còn phải khiêng vác nặng như thế, thì cậu gọi tôi đến”.


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
04-04-2013, 03:58 AM
Bài viết: #20
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
13/ XÂY NHÀ THỜ CHỈ 57XU

[Hình: attachment.php?aid=5296]

Một cô bé tên Hattie May, đang đứng thổn thức bên cạnh một nhà thờ nhỏ sau khi đã chạy lòng vòng mà không vào được bên trong vì nhà thờ chật cứng.

“Con không vào được lớp học Chủ Nhật”. cô bé nức nở nói với vị cha sở vừa đi tới.

Nhìn bộ dạng tiều tụy, nhếch nhác của cô bé, cha hiểu ngay ra nguyên do, và cầm tay cô bé dẫn vào trong, tìm cho cô một chỗ trong lớp học. Đêm hôm đó, cha đi ngủ mà đầu chỉ nghĩ tới những đứa trẻ không có chỗ để dự lễ và học giáo lý.

Khoảng 2 năm sau đó, cô bé đã chết trong một chung cư tồi tàn. Cha mẹ của cô bé gọi điện cho cha sở người đã trở nên rất thân thiết với cô bé, đến để chủ trì buổi lễ tang.

Khi liệm xác cô bé nghèo, người ta đã tìm thấy một chiếc ví rách nát và bẩn thỉu tựa như được moi ra từ đống rác, trong đó có 57 xu, và một tờ giấy xé nham nhở viết trên đó vài dòng chữ nguệch ngoạc của đứa trẻ: “Để giúp đỡ xây dựng một nhà thờ lớn hơn cho nhiều đứa trẻ có thể đến Lớp học ngày Chủ nhật”. Đó là kết quả trong 2 năm trời dành dụm với cả tấm lòng hy sinh không chút vụ lợi của cô bé. Khi đọc những dòng chữ này, cha xứ đã không thể cầm được nước mắt.

Mang theo mảnh giấy và chiếc ví rách nát trong những buổi lễ, cha kể cho mọi người câu chuyện về tấm lòng hy sinh cao cả của đứa bé. Ngài đã bỏ ra rất nhiều công sức để kêu gọi, quyên góp tiền xây dựng một nhà thờ rộng hơn.

Câu chuyện của cô bé đã được một tờ báo có uy tín đăng tin, và một nhà kinh doanh bất động sản đã đọc được nó. Ông nhượng bán cho nhà thờ một mảnh đất rộng, với giá chỉ có… 57 xu trên. Giáo dân thì tổ chức một đợt quyên góp với quy mô rộng lớn, và sau 5 năm số tiền đã lên tới 250.000 đô la - một số tiền rất lớn thời bấy giờ.
Tấm lòng nhân hậu cao cả của cô bé đã được đền đáp một cách xứng đáng.

[Hình: attachment.php?aid=5297]
Temple Baptist

Nếu có dịp qua thành phố Philadelphia, mời bạn ghé thăm Nhà thờ Temple Baptist với sức chứa 3.300 người; và trường đại học Temple, nơi mà hàng trăm sinh viên đang theo học. Và bạn cũng nên ghé thăm Bệnh viện người Samari nhân hậu Samaritan, cùng với Trường học ngày Chủ nhật, nơi dành cho hàng trăm đứa trẻ tham dự Lớp học ngày Chủ nhật, và sẽ không còn đứa trẻ nào trong vùng phải đứng bên ngoài vào ngày chủ nhật nữa.

Trong một căn phòng của toà nhà, bạn có thể tìm thấy một tấm hình với khuôn mặt dễ thương của cô bé gái Hattie May, người với 57 xu và sự hy sinh của mình, đã làm nên một câu chuyện thần thoại. Ngay bên cạnh đó, tấm hình của vị linh mục, cha Dr. Russell H.Conwell.

Đó là một câu chuyện có thật, hoàn toàn thật, minh chứng cho những gì mà một tâm hồn cao thượng và tấm lòng hy sinh cao cả có thể làm được, chỉ với 57 xu.
.
[Hình: attachment.php?aid=5298]
Bệnh Viện người Samari nhân hậu


File đính kèm Thumbnail(s)
           
THANK YOU
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS