Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
NHỮNG CHUYỆN NHỎ
26-03-2013, 04:18 PM
Bài viết: #1
NHỮNG CHUYỆN NHỎ
TỪ HÔM NAY DQ XIN MỔI NGÀY MỜI BÀ CON MỘT CÂU CHUYỆN NHỎ > nhỏ đủ đọc xong chẳn nhớ gì hết và cũng đủ để có cái suy nghỉ.

1/ NỔI ĐAU

[Hình: attachment.php?aid=5236]

Chậm chạp, nhẫn nại và lặng lẽ, con trai lết mình đi trên mặt bùn nhơ nhuốc bằng cái lưỡi của chính mình. Nó hiểu, tự nó phải cố gắng thôi.
Nhưng than ôi! Một viên sỏi găm vào cái lưỡi của nó, nó cố gắng nhè ra... nhưng không kịp nữa rồi! Ngậm ngùi, cay đắng, nó đành nuốt lặng vào tâm can.
Viên sỏi xù xì, sắc lạnh làm nơi sâu thẳm con tim của nó nhói đau. Con trai vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình một cách lặng lẽ. Không thể khác. Làm sao đây? nó nghĩ - "Phải tự cứu lấy mình!".
Vừa lê lết tấm thân nặng nề trên dọc dài của lớp bùn đen nhơ nhuốc, nó gắng gượng tiết ra một thứ chất từ chính cơ thể của mình để bao bọc lấy viên sỏi xù xì, gai góc.
Từng giây, từng phút, từng giờ... rồi thời gian dần qua... từng ngày, từng tháng và từng năm... Viên sỏi nằm im bất động trong bao bọc bởi cái chất tinh tuý nhất mà loài trai tiết ra để tự băng bó vết thương cho mình.
Cả cuộc đời - lầm lũi, lặng lẽ và tự xoa dịu nỗi đau, để một ngày kia, vết thương lòng đã giúp nó dâng cho đời một viên ngọc trai lung linh, huyền diệu.
Nỗi đau, ai cũng từng nếm trải, nhưng xin hãy như loài trai kia - biết tự mình xoa dịu vết thương để vượt lên phía trước, dâng hiến cho mình, cho người và cho đời những gì là tinh tuý, trắng trong...


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 4 thành viên cám ơn cho post này:
MyHang (27-03-2013 08:32 AM), langtrang (27-03-2013 01:34 PM), baothai (28-03-2013 10:12 PM), Xi Trum (20-04-2013 07:01 AM)
27-03-2013, 08:39 AM
Bài viết: #2
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
Trong cuộc sống ai cũng từng ném trải những nỗi đau cả , càng nhiều vất vã khó khăn càng thể hiện nghị lực sống . Như viên ngọc càng được mài dũa càng bóng đẹp .
THANK YOU
[-] MyHang được 4 thành viên cám ơn cho post này:
dieuquang (27-03-2013 12:20 PM), langtrang (27-03-2013 01:34 PM), baothai (28-03-2013 10:12 PM), Xi Trum (20-04-2013 07:01 AM)
27-03-2013, 12:22 PM
Bài viết: #3
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
2/ LỔ NHỎ ĐẮM THUYỀN

[Hình: attachment.php?aid=5243]
Trên sườn núi Long’s Peak ở Colorado có một cây đại thụ khổng lồ bị tàn phá còn trơ lại mỗi một khúc thân. Những nhà thực vật học đoán cây đó sống khoảng 400 năm. Hồi Columbus đặt chân lên đất El Salvador nó đã có rồi và khi những tu sĩ tới gây dựng sự nghiệp ở Plymouth, nó mới sống được nửa đời của mình.
Trong đời sống dài đằng đẵng suốt bốn thế kỷ đó, nó bị sét đánh 14 lần và trải qua biết bao lần tuyết băng, giông tố mà vẫn sống. Về sau, nó bị một đàn sâu đục khoét hết lớp vỏ này đến lớp vỏ khác, mỗi ngày gặm nhấm từng chút một liên tiếp không ngừng.
Dần dần cây cổ thụ trở nên mục ruỗng và ngã đổ. Thành thử một cây cổ thụ khổng lồ chống chọi nổi với thời gian, với sấm sét, với giông tố mà rốt cuộc lại bị hạ vì những con sâu tí hon, nhỏ xíu tới nỗi có thể bẹp nát giữa hai đầu ngón tay người…
Nhiều người chúng ta cũng từng vinh quang chiến thắng được sấm sét, giông tố, vượt qua cả trời long đất lở trong đời, để rồi bị những phiền muộn, giận hờn vặt vãnh, tầm thường đánh gục. Những điều vụn vặt ấy có khác chi những con sâu nhỏ kia có thể phá hủy cuộc sống chúng ta từng ngày.
Vì thế, đừng bao giờ để những con sâu ấy len lỏi trong tâm hồn, khi chúng ta có thể bóp bẹp chúng chỉ bằng hai đầu ngón tay!


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 5 thành viên cám ơn cho post này:
langtrang (27-03-2013 01:39 PM), MyHang (27-03-2013 02:34 PM), Hoang Oanh (27-03-2013 03:34 PM), baothai (28-03-2013 10:09 PM), Xi Trum (20-04-2013 07:01 AM)
27-03-2013, 03:37 PM
Bài viết: #4
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
Hay, đáng cho bà con gocque suy ngẫm, đúng đừng bao giờ để những con sâu ấy len lõi trong tâm hồn, hãy xả bỏ những phiền muộn, giận hờn vặt vãnh để cuộc sống luôn tươi đẹp quí vị nhé

TÂM BẤT BIẾN GIỮA DÒNG ĐỜI VẠN BIẾN
THANK YOU
[-] Hoang Oanh được 4 thành viên cám ơn cho post này:
MyHang (27-03-2013 03:55 PM), langtrang (28-03-2013 10:26 AM), baothai (28-03-2013 10:13 PM), Xi Trum (20-04-2013 07:02 AM)
28-03-2013, 01:35 PM
Bài viết: #5
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
3/ GIÀU CÓ LÀ HẠNH PHÚC ?

[Hình: attachment.php?aid=5244]
Trong số những người bệnh mà tôi chẩn trị buổi sáng hôm nay, có hai người bị bệnh ung thư tuyến sữa, một người là phụ nữ thành phố, một người là phụ nữ nông thôn. Tôi thấy lạ quá, người nhà của họ tại sao lại đều không đến ? Người phụ nữ thành phố rất tự hào nói chồng chị ta đang ở đơn vị họp hành, bận quá dứt ra không nổi. Người phụ nữ nông thôn đỏ lựng mặt, mắt sụp xuống nói chồng chị đang ở nhà gặt hái, chị không cho anh ấy đến. Để quan sát thêm bệnh tình, tôi giải quyết cho hai người nhập viện, hơn nữa lại ở cùng một phòng bệnh nhân.

Người phụ nữ nông thôn khổ sở hiện rõ trên nét mặt, nước mắt tuôn lã chã.. Mắc căn bệnh này ai mà yên tâm chứ ?

Người phụ nữ thành phố khinh khỉnh nhìn người phụ nữ nông thôn, kênh kiệu nói với tôi :

- Bác sĩ ơi! có thứ thuốc gì nhập ngoại thì kê đơn cho tôi, chồng tôi có tiền mà !

Nghe nói vậy, tôi vô cùng phản cảm, nói :" Tôi kê đơn trúng bệnh, thuốc không thể tùy tiện kê đơn, hơn nữa thuốc nhập ngoại chưa chắc đã trúng bệnh !"

Người phụ nữ thành phố nói: " Ý tôi nói là chồng tôi có tiền, bệnh viện có thuốc gì tốt, có máy móc gì hiện đại thì xin cứ yên tâm dùng cho tôi, tôi không lo mình không có tiền"

Tôi lạnh nhạt đáp:" Cần chữa trị như thế nào tôi biết!". Nói xong , tôi quay người kiểm tra cho chị phụ nữ nông thôn. Người phụ nữ nông thôn rụt rè nói: " Bác sĩ ơi, em biết bệnh của mình...Đừng khám cho em nữa!"

Tôi không hiểu, hỏi:" Tại sao lại không chữa được chứ? Chị phải tin vào thầy thuốc, tin vào khoa học, không có bệnh tật nào mà không chiến thắng nổi!"

Người phụ nữ nông thôn xuýt xoa: "Nhà em kiếm ra đồng tiền khó khăn lắm, em không muốn để nhà em vất vả thêm nữa...Hay là , chỉ kê cho em một ít thuốc giảm đau là được!"

Tôi thở dài, kiên nhẫn giải thích cho chị hiểu bệnh này không phải là bệnh gì khó chữa lắm, chỉ cần người bệnh phối hợp với thầy thuốc chạy chữa là có thể chữa khỏi.

Người phụ nữ nông thôn lại nói:

- Chờ chồng em đến, bác sĩ hãy nói bệnh của em không thể chữa nổi, để anh ấy khỏi suy nghĩ nữa

Tôi nói:

- Chị quá mơ hồ rồi.

Người phụ nữ nông thôn giải thích:

- Nhà em chỉ cần biết bệnh của em còn chút hy vọng thì dù có phải bán hết đồ đạc trong nhà, anh ấy cũng sẵn lòng vì em.

Tôi thấy chua xót trong lòng, không biết nói gì nữa. Đến chiều, anh chồng của người phụ nữ nông thôn mệt lữ, đến phòng làm việc của tôi. Anh ta có dáng vẻ đôn hậu nhưng hơi rụt rè. Sau khi hỏi kỹ càng bệnh tình của vợ mình, anh ta mặt buồn thiu, nói với tôi:

- Bác sĩ ơi! Bệnh của vợ tôi có gay go không ?

Tôi nói rõ cho anh ta biết rằng, bệnh này cần kịp thời chữa trị, nếu để kéo dài thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta lo lắng nói: " Bác sĩ ơi, bác sĩ phải cứu cô ấy. Tôi cầu xin bác sĩ đấy!". Vừa nói anh ta vừa run run thò tay vào túi lấy ra một cái phong bao ấn vào tay tôi.

Tôi nhận chiếc phong bao để vào trong túi nói:" Ông anh cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức!". Nếu như lúc này tôi không nhận phong bao, trong lòng của bệnh nhân và gia đình sẽ nghĩ khác, nên tôi đành phải nhận trước đã, sau đó sẽ ghi vào hóa đơn thanh toán của bệnh viện, đó là cách làm nhất quán của tôi.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, ngửa mặt cười thẹn thùng, nói:" Bác sĩ cứ yên tâm chữa cho vợ tôi, bệnh viện ta có thuốc gì tốt cứ việc dùng...Tôi sẽ tìm mọi cách, cho dù có phải bán nhà bán cửa cũng phải chữa bệnh cho cô ấy".

Lòng tôi ấm áp hẳn lên, nói:" Anh cứ yên tâm, nên dùng thuốc gì tôi biết rõ mà!"

Anh ta lại không tự nhiên, nói:" Bác sĩ! Tôi xin bác sĩ một việc, không biết có được không?"

Tôi nói:" Không sao cả. Chỉ cần tôi có thể giúp được ".

Anh ta nói:" Bác sĩ nói với cô ấy rằng bệnh của cô ấy chẳng phải là bệnh gì ghê gớm, uống một ít thuốc là khỏi ngay mà, tiêu tốn không nhiều tiền đâu."

Tim tôi như ngừng đập, mũi thấy cay cay, gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của anh ta. Khi ấy anh ta mới vội vàng đến phòng bệnh nhân thăm vợ. Chồng của người phụ nữ nông thôn vừa đi khỏi, tiếp theo là người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giầy da bóng lộn buớc vào. Qua một hồi giới thiệu, tôi mới biết anh ta là chồng của người phụ nữ thành phố.

Anh ta cũng hỏi han tỉ mỉ bệnh tình của vợ. Cuối cùng anh ta tỏ ra bí ẩn hỏi tôi:" Bệnh của cô ấy có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Tôi nói đương nhiên là nguy hiểm, hiện tại đã vào giai đoạn cuối rồi, nếu không dùng biện pháp chữa trị, cứ để cho nó phát triển
thì cũng chỉ có thể kéo dài một năm nữa thôi. Tôi phát hiện trên nét mặt anh ta thoáng hiện một nụ cười không dễ nhận ra. Anh ta gật đầu, nói:" Tốt, tốt, tốt. Tôi hiểu."

Tôi nghĩ thầm trong bụng:" Bệnh tình của vợ anh ta đã vào giai đoạn cuối thì có gì là tốt chứ?"

Anh ta quay người đóng cửa lại, moi trong ca táp ra một chiếc phong bao căng căng nhét vào tay tôi, tôi cũng giả vờ thoái thác một hồi, rồi bỏ vào túi.

Tôi nói:" Xin sếp cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng chạy chữa cho vợ sếp!"

Không ngờ...anh ta xua tay, sau đó hạ giọng nói khẽ:

-NO! bác sĩ hiểu nhầm ý tôi rồi...Không nên dùng thuốc tốt làm gì, chỉ cần kê đơn cho cô ta thuốc giảm đau là được rồi, nhưng bác sĩ không nên nói cho cô ta biết. Bác sĩ có thể nói cho cô ta biết rằng bệnh của cô ta đã đến giai đoạn cuối rồi!

Tôi nghi ngờ tai mình nghe nhầm, hỏi lại:" Sếp nói gì cơ?"

Anh ta ghé sát tai tôi nói khẽ:" Nói thật với bác sĩ, tôi mong cô ta chết sớm cho rảnh, còn tiêu uổng tiền làm gì nữa chứ?"

Tôi bỗng tròn mắt, há hốc miệng, mãi vẫn chưa định thần lại.


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 3 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (28-03-2013 10:19 PM), langtrang (28-03-2013 11:15 PM), Xi Trum (20-04-2013 07:02 AM)
29-03-2013, 11:59 AM
Bài viết: #6
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
Giàu chưa chắc đã sướng và hạnh phúc. Nếu không sao lại có câu "nhà giàu cũng khóc."


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 3 thành viên cám ơn cho post này:
dieuquang (29-03-2013 03:38 PM), langtrang (29-03-2013 09:56 PM), Xi Trum (20-04-2013 07:02 AM)
29-03-2013, 12:00 PM
Bài viết: #7
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
4/ CHIẾC MẶT NẠ

[Hình: attachment.php?aid=5249]
Ngày xưa có 1 ông vua rất độc ác , ông ko hiểu được lòng dân cũng như quan quân trong triều. Trong 1 thời gian dài ông phải đích thân cầm quân đi đánh dẹp những cuộc nổi loạn chống lại mình. Cho đến 1 buổi sáng thức dậy, ông cảm thấy mệt mỏi và nỗi cô đơn xâm chiếm cùng cực tâm hồn. Là 1 bậc đế vương nhưng ông ko thể thấy hạnh phúc, đi đến đâu cũng chỉ có ánh mắt oán hận dõi theo. Ông ao ước có 1 cuộc sống yên bình trong việc trị vì dân chúng như những vị vua khác. Tuyệt vọng nhà vua cho gọi pháp sư của vương quốc đến. Sau khi nghe tâm tư của nhà vua, pháp sư tâu:

- “Thần có thể giúp bệ hạ , nhưng bệ hạ phải chuẩn bị tinh thần làm theo mọi hướng dẫn của thần”.
Nhà vua đồng ý. Pháp sư thưa:
- “Xin bệ hạ cho thần ba ngày để chuẩn bị, thần sẽ dân lên bệ hạ 1 món quà!”
Ba ngày trôi qua, đúng như lời giao hẹn, pháp sư dân lên vua 1 chiếc mặt nạ.
Chiếc mặt nạ giống y như khuôn mặt của nhà vua, duy nhất chỉ có 1 sự khác biệt: đường nét trên chiếc mặt nạ lại tươi vui, hoà nhã khác hẳn với khuôn mặt của nhà vua lúc nào cũng nghiêm nghị cau có của ông. Nhà vua tỏ ra ko hài lòng:
- “Ta ko thể đeo chiếc mặt nạ này được. Chiếc mặt nạ này ko phải là khuôn mặt thật của ta, sẽ ko có ai nhận ra ta nữa! Ta sẽ bị chôn vùi và dân chúng sẽ giữ mãi lòng oán hận đối với ta.”
Vị pháp sư ôn tồn:
- “Nếu bệ hạ muốn thần giúp bệ hạ phải luôn đeo chiếc mặt nạ này.”
Nhà vua miễn cưỡng đồng ý. Đúng như lời vị pháp sư từ khi đeo chiếc mặt nạ với những nét phúc hậu, nhà vua dần nhận được sự yêu mến lẫn kính trọng của triều đình và thần dân. Nhận thấy điều đó nhà vua rất hài lòng và dần cách cai trị của ông cũng có những chuyển biến tích cực. Ông đã quan tâm đời sống của nhân dân, biết lắng nghe nguyện vọng của họ và giảm hẳn việc binh đao. Chẳng bao lâu đất nước trở nên thịnh trị. Nhưng sâu thẳm trong nhà vua cũng có nỗi buồn phiền. Ông cảm thấy mình vẫn chưa được nhìn nhận như chính con người mình. Ông nghĩ tất cả những điều ông đạt được là nhờ chiếc mặt nạ phép thuật mà thôi! Trước đây ông cũng mong muốn tạo 1 đất nước thanh bình nhưng không tài nào có được! Vương quốc càng an lạc thái bình, dân chúng càng yêu quý tôn thờ nhà vua, nỗi khổ càng xâm chiếm tâm hồn ông. Nhà vua ko thôi dằn vặt và cuối cùng ông quyết định mời vị pháp sư đến và nói:
-” Ta rất cám ơn ngươi đã cho ta sự thay đổi nhờ đó mà cả vương quốc có ngày hôm nay. Nhưng ta cảm thấy ko thể tiếp tục lừa mọi người ….Ta quyết định sẽ ko mang chiếc mặt nạ này nữa.”
Nhận thấy những thay đổi tích cực trong tính cách của nhà vua suốt thời gian qua, vị pháp sư đồng ý với quyết định ấy. Nhà vua đứng trước gương, ngại ngùng chờ vị pháp sư từ từ tháo bỏ chiếc mặt nạ ra – chiếc mặt nạ mà từ nó, vương quốc cũng như nội tâm của ông đã có những biến đổi tốt hơn. Có phần lúng túng khi biết rằng giờ đây ông phải mở to mắt ra để nhận lại bộ mặt thật của mình. Nhưng ngạc nhiên thay, nhà vua ko thấy gương mặt cũ của mình mà thay vào đó là 1 khuôn mặt tươi sáng thậm chí còn tươi hơn cả chiếc mặt nạ kia! Nhà vua cảm thấy hạnh phúc khi hiểu ra 1 điều kì diệu:

Vẻ đẹp tâm hồn sẽ mãi là hình mẫu để tạo nên nét đẹp bên ngoài gương mặt; và chiếc mặt nạ, dù có tuyệt vời đến mấy cũng chỉ là tạm thời thôi. Không ai có thể sống mãi với chiếc mặt nạ của mình, chỉ có vẻ đẹp tâm hồn thật sự mới có thể làm nên hình ảnh đẹp nhất và bền nhất.


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 3 thành viên cám ơn cho post này:
langtrang (29-03-2013 09:57 PM), baothai (30-03-2013 12:07 AM), Xi Trum (20-04-2013 07:02 AM)
30-03-2013, 03:07 AM
Bài viết: #8
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
Đây là câu chuyện bản thân, baothai xin được phép đăng vào mục "những chuyện nhỏ" để bà con mình cùng suy ngẫm về thái độ làm việc của người Mỹ mà có sự so sánh với thái độ làm việc của người Việt mình tại quê hương.

Cái ticket.

Đó là một ngày đẹp trời nhưng hơi se lạnh của những ngày cuối tháng Ba năm 2013. baothai như bao ngày, vẫn trên xa lộ I-4 để đến sở làm việc. baothai vốn có tính lái xe cẩn thận, không bao giờ vượt ẩu, hay chạy quá tốc độ quy định. Hôm đó vì bị tàu tháo rượt vào giờ trước khi đi làm, nên hơi bị trể. Vì vậy baothai đã phóng với tốc độ 80 mile per hour thay vì 70 mph như tốc độ qui định. Mới chạy có một quãng đường chưa đầy năm phút, nhìn vào kính chiếu hậu thấy một xe tuần cảnh xa lộ đang quay đèn chạy theo sau. Biết là đã bị cảnh sát rượt vì vượt tốc độ giới hạn nên baothai đã cho xe tấp vào lề đường. Xe cảnh sát dừng theo sau. Bước xuống xe là một viên cảnh sát người Mỹ trắng mà không ai khác hơn chính là thằng bạn chơi chung nhóm. Đến nơi, nó gặp baothai, thoáng chút hơi ngạc nhiên vì nó biết baothai không bao giờ vượt quá tốc độ qui định. Như thông lệ, nó chào mình và hỏi "mầy có khoẻ không?" Rồi báo cho biết là mình đã vi phạm tốc độ giao thông. Dù là bạn bè thân trong nhóm, nhưng khi đang làm nhiệm vụ thì nó cũng phải làm theo luật. Và dù rằng bằng lái của baothai không bị lỗi nào từ hơn 10 năm nay, nhưng luật thì vẫn là luật, mọi người đều phải tôn trọng và thực hành. Vì thế thằng bạn cảnh sát thay vì làm lơ cho đi thì nó cho mình một cái ticket đúng như qui định về luật giao thông với cái giá phạt là $254.00 USD. Cả nó, người thi hành công vụ, và baothai, người vi phạm tốc độ giao thông đều phải thi hành. Khi hết nhiêm vụ, nó gọi điện thoại xin lỗi vì đã cho cái ticket sáng nay, nhưng baothai cũng không hờn trách gì nó, vì nó đang làm việc mà. Vả lại số tiền phạt đó lại vào công quỹ của thành phố chứ đâu có vào túi riêng của nó đâu. Ở đây baothai muốn nói đến thái độ làm việc công tư phân minh của người bản xứ, ai vi phạm thì cũng như nhau cho dù đó có là ông thị trưởng hay cảnh sát trưởng đi chắng nữa. Như trường hợp của ông thị trưởng ở thành phố lân cận thành phố baothai ở đã bị một cảnh sát viên phạt vì tội chạy quá tốc độ qui định chẳng hạn. Đã là luật thì mọi người phải tuân thủ thi hành. Còn ở VN mình thì.....NO TABLE, nói tiếng bồi, nghĩa là MIỄN BÀN.


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 3 thành viên cám ơn cho post này:
dieuquang (30-03-2013 04:14 PM), langtrang (30-03-2013 10:58 PM), Xi Trum (20-04-2013 07:02 AM)
30-03-2013, 04:20 PM
Bài viết: #9
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
ĐỒNG 10 đô

[Hình: attachment.php?aid=5251]
Một nhà diễn thuyết nổi tiếng đã bắt đầu buổi nói chuyện của mình bằng cách đưa ra tờ giấy bạc trị giá 10 đô la. Trong gian phòng có 200 khán giả, anh ta cất tiếng hỏi: "Ai muốn có tờ 10 đô la này?".
Những bàn tay bắt đầu giơ lên. Anh ta nói tiếp: "Tôi sẽ đưa tờ 10 đô la cho bạn - nhưng điều đầu tiên, hãy để tôi làm việc này!"
Anh ta vò nhàu tờ 10 đô la. Sau đó, anh ta lại hỏi: ""Còn ai muốn tờ bạc này không?". Vẫn có những bàn tay đưa lên.
"Ồ, vâng, nó sẽ như thế nào nếu tôi làm thế này?" - nói rồi anh ta quẳng nó xuống sàn và giẫm giày lên. Sau đó, anh ta nhặt tờ bạc lên, bây giờ trông nó đã nhàu nát và dơ bẩn. "Nào, ai còn muốn có tờ bạc này nữa?". Vẫn còn những bàn tay đưa lên
"Những người bạn của tôi, tất cả các bạn phải học một bài học rất giá trị. Không có nghĩa gì đối với những việc tôi làm với đồng tiền, bạn vẫn muốn có nó bởi vì nó không giảm giá trị. Nó vẫn có giá trị là 10 đô la. Nhiều lần trong cuộc sống của chúng ta, bạn bị rơi ngã, bị "vò nhàu" và bị vẩn đục bởi những quyết định mà chúng ta làm và những hoàn cảnh đến với chúng ta. Chúng ta cảm thấy hình như chúng ta trở nên vô giá trị; nhưng không có nghĩa lý gì những gì đã xảy ra, bạn sẽ không bao giờ mất đi giá trị của mình. Dù thế nào đi nữa, bạn cũng là vô giá với những người yêu thương bạn. Giá trị của cuộc sống chúng ta được quyết định không phải do những gì chúng ta làm hoặc người mà chúng ta quen biết, mà bởi... chúng ta là ai.

- đừng bao giờ quên điều đó!"


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 3 thành viên cám ơn cho post này:
langtrang (31-03-2013 12:40 PM), baothai (01-04-2013 01:33 AM), Xi Trum (20-04-2013 07:02 AM)
31-03-2013, 03:28 AM
Bài viết: #10
RE: NHỮNG CHUYỆN NHỎ
Trao tặng từ trái tim

[Hình: attachment.php?aid=5253]


Khi tôi còn là một thiếu niên, có lẽ khoảng 13 tuổi, mẹ tôi đã dạy tôi một bài học rất giá trị tôi không bao giờ quên được. Một hôm trong khi chúng tôi đang mua đồ tạp hóa ở một cửa hàng nhỏ thì tôi thấy một gia đình bước vào cửa hàng. Trông họ có vẻ như một người mẹ, con gái và cháu gái của bà. Họ sạch sẽ nhưng mặc quần áo rách, chắc chắn họ là những người không may mắn. Họ đẩy một xe trong cửa hàng, chọn lựa hàng hoá rất cẩn thận, chủ yếu là loại hàng thông thường, và tất cả đều là nhu yếu phẩm cần thiết.




[Hình: attachment.php?aid=5254]


Mẹ tôi và tôi đã mua sắm xong và đang tiến về phía nhân viên thu ngân để thanh toán. Khi chúng tôi tới quầy, gia đình đó đã đến trước chúng tôi, còn có một người khác ở giữa. Khi tôi xem gia đình đó đặt hàng hóa lên băng tải, tôi nghe người mẹ thỉnh thoảng hỏi nhân viên thu ngân cộng tổng của một phần, chỉ vì bà ấy có nhiều thứ để trả tiền. Việc này mất một lúc, và người phía trước tôi đã mất kiên nhẫn và thậm chí bắt đầu lầm bầm những điều mà tôi tình cờ nghe được.

Khi nhân viên thu tiền của cửa hàng tính tổng cộng số tiền, người phụ nữ không có đủ tiền, cho nên bà ấy bắt đầu chỉ vào hàng hóa thực phẩm khác nhau để trả lại. Mẹ tôi mở ví tiền, lấy ra tờ hai mươi đô la và trao nó cho người phụ nữ. Người phụ nữ ngạc nhiên và bảo, “Tôi không thể lấy tiền được!” Mẹ tôi nhìn thẳng người phụ nữ và thanh thản đáp, “Vâng, chị chắc chắn là có thể. Hãy xem như một món quà. Trong cái xe đẩy đó không có thứ gì mà chị không thật sự cần, vì thế chị hãy nhận đi nhé.” Lúc đó người phụ nữ đưa tay ra nhận tiền, siết chặt bàn tay của mẹ trong một chốc lát và nước mắt rơi xuống trên má, bà ấy nói, “ Xin cảm ơn rất nhiều. Trước đây chưa từng có ai làm một việc như thế này cho tôi.”

Tôi biết tôi rời khỏi cửa hàng mà đôi mắt long lanh nước, và đó là một việc tôi sẽ nhớ mãi. Bạn thấy đó, ba mẹ tôi nuôi sáu người con và họ không có nhiều tiền cho bản thân, tuy vậy tôi nhớ mình không bao giờ thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Tôi rất hạnh phúc để nói rằng tôi được thừa hưởng trái tim biết quan tâm của mẹ. Tôi đã cho đi vô vị lợi ngày trước, và không có một cảm giác nào tuyệt vời hơn nữa trên thế giới!

Tác giả: Dee M. Taylor – Hạt Giống Cho Tâm Hồn

Trần Thanh Thủy dịch


File đính kèm Thumbnail(s)
       


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 3 thành viên cám ơn cho post này:
dieuquang (31-03-2013 09:04 AM), langtrang (31-03-2013 12:44 PM), Xi Trum (20-04-2013 07:02 AM)
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS