Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
HÔM NAY ĐỌC GÌ ?
11-06-2012, 08:30 PM
Bài viết: #41
RE: HÔM NAY ĐỌC GÌ ?
Cái đuôi

Chuyện kể về một cô công chúa bị đau nhẹ ở mắt nhưng cô lại cảm thấy rất nặng. Là con vua, khá được nuông chìêu, hư nết nên cô nàng cứ khóc mãi. Cô ta khăng khăng từ chối mọi cách chữa trị bằng thuốc men và đưa tay sờ hòai vào chỗ đau trên con mắt. Cứ thế, con mắt càng ngày càng nặng thêm. Rút cuộc nhà vua tuyên thưởng lớn cho ai bất kỳ ai chữa lành bệnh con gái mình. Ít lâu sau có một kẻ xưng là danh y đến ra mắt, tuy rằng thật sự ông ta chưa từng làm lương y ngày nào.

Ông ta tuyên bố có thể chữa lành hẳn bệnh và được đưa vào phòng công chúa. Sau khi khám xong, ông la lên :

– “Chà, tiếc qúa đi thôi !”

– Công chúa hỏi : “Chuyện gì vậy ?”

– Ông lương y nói :”Mắt của cô nương chẳng có gì nặng lắm nhưng có chuyện khác rất nghiêm trọng”

– Công chú hốt hỏang hỏi : “Chuyện gì mà nghiêm trọng đến thế ?”

– Ông lương y ngập ngừng rồi bảo :”Nguy dữ lắm. Tôi không dám nói cho cô biết được đâu”. Công chúa năn nỉ đến mấy ông ta cũng không chịu cho hay, bảo rằng ông không thể nói nếu không được phép của nhà vui.

Khi nhà vua đến, ông lương y vẫn dùng dằng chưa muốn tiết lộ điều ông đã khám phá ra. Cuối cùng nhà vua truyền lệnh :

– “Bệnh gì hảy nói đi. Bất cứ bệnh gì, nhà ngươi cũng phải nói cho trẩm biết !”

– Cuối ông lương y thưa : “Nội trong vài ngày nữa thì con mắt sẽ lành thôi - điều đó chẳng ngại. Vấn đề quan trọng là công chúa sẽ mọc một cái đuôi và nó sẽ dài ra ít nhất cũng đến chín sải. Có thể nó sẽ bắt đầu ló ra rất nhanh. Nếu công chúa phát hiện được ngay lúc nó mới chớm thì hạ thần mói có thể chặn không cho nó mọc”.

Nghe tin ấy, mọi người đều hết sức lo âu. Còn cô công chúa thì làm gì đây ?. Cô nàng ngày đêm nằm suốt trên giường, dồn hết sức chú ý để phát hiện cái đuôi lúc nào có thể xuất hiện. Thế là sau vài hôm, con mắt của cô ta hết đau.

Câu chuyện này cho thấy cách phản ứng của chúng ta thường có trước các sự việc. Chúng ta tập trung chú ý vào vấn đề nhỏ bé của mình, khiến nó trở thành trung tâm, bắt mọi chuyện khác xoay quanh nó. Bấy lâu nay chúng ta đã lặp đi lặp lại như thế nhiều lần, hết đời này qua đời khác. Chúng ta nghĩ :” Các ước vọng của tôi, lợi ích của tôi, sở thích của tôi là chuyện trước tiên !” Bao lâu chúng ta còn vận hành trên căn bản đó thì chúng ta sẽ không thay đổi được gì cả. Bị cuốn theo đà thúc đẩy của tham ái và kỳ thị, chúng ta sẽ lặn lội trong cõi luân hồi không tìm thấy lối ra. Khi nào tham đắm và sân hận vẫn được xem là những nguồn năng sống, cuốn lăn chúng ta đi theo thì thân tâm chúng ta không thể nào được an lạc.

(Theo Báo Giác ngộ)

Batting EyelashesHãy sống là chính mình, bình thường nhưng không tầm thường.Batting Eyelashes
THANK YOU
[-] langtrang được 3 thành viên cám ơn cho post này:
ANH THƯ (11-06-2012 10:42 PM), baothai (14-09-2012 01:05 AM), minhnhat (27-09-2012 08:36 PM)
15-06-2012, 10:52 AM
Bài viết: #42
RE: HÔM NAY ĐỌC GÌ ?
Vua Cò Trắng
[17.02.2012 22:48] - Thích Minh Chiếu



Ðời xưa, có một ông vua tên là Mỹ Tuấn, còn trẻ, cai trị một nước phồn thịnh gọi là xứ My Lăng. Nhà vua xem dân như con, tính tình thật là dễ chịu. Vua có một cận thần rất trung thành tên là Bằng Tô. Bằng Tô có một bộ râu dài gần sát đất. Bằng Tô thường hầu cận bên vua không khi nào rời. Vua mến ông ta lắm.

Một hôm, sau buổi cơm trưa, vua Mỹ Tuấn nhận thấy Bằng Tô không vui, vì một lát hắn ta lại thở dài một cái. Nhà vua hỏi:

- Khanh có chuyện gì buồn thế?

- Tâu bệ hạ! Bệ hạ thật là tài tình! Bệ hạ biết được cả trong lòng hạ thần! Tâu bệ hạ, tuy lâu nay bệ hạ đối đãi với thần rất đại lượng, nhưng hôm nay hạ thần chẳng dám nhờ hồng ân nữa, cho nên hạ thần buồn. Số là hồi sáng có một chú Chệt vào trong thành, đem theo nhiều bảo vật mà hạ thần chả có đủ tiền để mua.

- Chỉ có thế thôi mà khanh cũng buồn! Nhà vua mỉm cười. Khanh bảo thằng Chệt ấy đến đây. Khanh muốn gì ta mua đấy và bao nhiêu tiền ta trả cho cả. Bằng Tô thích chí quá, cảm ơn rối rít. Một võ quan đi tìm khắp thành phố dẫn chú Chệt vào.

Nhà vua bảo:

- Có cái gì trong tráp thì mở cả ra xem. Vừa hỏi vua vừa để ý nhận xét chú Chệt: thân mình hắn cũng nhỏ bé, dễ thương, song đôi mắt rất tinh lanh; hắn ăn mặc rách rưới, tiều tụy.

Chú Chệt lạy xong, mở tráp ra. Nhà vua kêu lên:

- Trời ơi! đẹp quá!

- Thật vậy, trong tráp có rất nhiều đồ trang sức ngọc ngà, chạm trổ tuyệt đẹp, nhẫn ngọc kim cương lóng la lóng lánh.

Bằng Tô tâu vua:

- Tâu bệ hạ! Như thế có đẹp không?

Nhà vua gật đầu:

- Ðẹp lắm!

Chú Chệt nghe vua khen, mỉm cười và rút trong đáy ra một cái hộp nhỏ màu đen, dâng lên đức vua:

- Tâu bệ hạ, hắn vừa nói vừa cúi đầu thấp xuống để cho nhà vua khỏi thấy hắn đang tái mặt – đây mới thật là của quý. Hạ thần mua được tận bên Mếch Di Cô kia ạ. Nó quí cho đến nỗi hạ thần dám chắc rằng tất cả các kho tàng trên thế giới họp lại mà cũng không đáng giá bằng. Hạ thần đã mua nó bằng một giá đắt lắm và theo lời người bán, hạ thần chưa hề mở ra lần nào. Hạ thần chắc rằng trong này có một bảo vật quý giá có một không hai trên trái đất.

Nhà vua và Bằng Tô nghe nói cúi đầu vào xem. Trong hộp mở ra, chỉ có một ít hột đen đen rất mịn, trên mặt có một mảnh giấy rất mỏng gất tư, trên mảnh giấy có những hàng chữ rất là kỳ quái.

- Lạ thật! Lạ thật! Nhà vua lẩm bẩm. Cái gì thế này? Chú Chệt run run:

- Hạ thần cũng không được rõ, chỉ biết là quý lắm mà thôi.

- Trẫm không biết đọc mấy chữ này, Bằng Tô, người có đọc được thì đọc cho trẫm nghe.

- Tâu bệ hạ, hạ thần cũng chịu, chả hiểu được chữ gì. Ðể hạ thần cho mời quan Thế Lâm vào, chắc ông ta đọc được.

Một lát, quan Thế Lâm vào. Nhà vua bảo:

- Này Thế Lâm, cầm lấy miếng giấy này, đọc đi. Ðọc được, trẫm sẽ ban thưởng cho. Nếu đọc không được thì giữ hồn, trẫm cho hai chục hèo đấy.

Quan Thế Lâm run sợ, nhưng khi nhìn đến tờ giấy thì liền vui mừng:

- Tâu bệ hạ, đây là chữ La Tinh đấy! Hạ thần xin đọc để bệ hạ nghe:

“Ai gặp bảo vật này là người sung sướng nhất đời. Phải cám ơn Trời Phật ban phúc lành cho mới được.

“Chỉ cần một dúm hột nho nhỏ này thôi mà cũng đủ sung sướng bằng ngàn kẻ sung sương!

“Chỉ cần hít một chút xiú bột này vào trong mũi và đọc lên rằng: MUY TA BO” là có thể tự mình biến ra một loài vật theo như mình ước muốn và có thể nói, nghe được tiếng nói của loài vật ấy.

“Khi cần hiện lại nguyên hình mình, thì chỉ phải quay mặt về phương Tây nghiêng mình đọc ba lần: “MUY TA BO” thì tức khắc trở lại thân người.

“Nhưng hãy cẩn thận; nếu trong khi biến thành loài vật mà cười lên một tiếng thì sẽ quên mất ba chữ thần bí ấy và không bao giờ hiện trở lại nguyên hình được, cứ thế mà sống mãi suốt đời.”

Nhà vua nghe đọc xong, sung sướng quá:

- Này Thế Lâm, trẫm cấm ngươi không được cho ai biết một tí gì về việc này. Nếu ngươi nói lộ chuyện này ra, ta sẽ chém đầu ngươi. Ði tìm quan giữ kho vào đây cho ta. Bảo nó nhét cho ngươi hai bọc vàng đầy.

Và quay lại Bằng Tô, nhà vua mỉm cười.

- Ta phải thí nghiệm mới được khanh ạ.

Bằng Tô hấp tấp trả lời:

- Tâu bệ hạ, phải đấy. Chúng ta phải thí nghiệm ngay, Bệ hạ chỉ hóa thành loài vật một lát thôi, ai mà biết được!

- Ai mà hiểu được! Nhà vua nhún vai, Trẫm chả cần ngươi khuyên. Theo ta mau. Chúng ta ra vườn thượng uyển chơi. Ở đây chắc có một vài loài vật.

Một giờ sau, nhà vua và Bằng Tô đã đi vào vườn không có tên lính nào hầu cả. Ðức vua nhìn quanh nhìn quất bảo Bằng Tô:

- Chả có thấy một con chim nào. Chúng ta phải đi đến chuồng ngựa hay sao?

Nhưng không. Nhà vua không cần ra chuồng ngựa. Bên kia, là hồ sen, sen nở đầy hồ ngát hương. Ba con cò trắng đang chăm chú tìm mồi. Một con thứ tư ưỡn ngực bước một cách mạnh dạn trên hai cẳng dài lêu khêu, đi tìm ếch nhái.

- Ấy đấy! Tâu bệ hạ! Xem cách đi của tụi cò ấy và cái nhìn của chúng, chắc câu chuyện của chúng nó hẳn là vui lắm! Nhà vua vui vẻ:

- Hay lắm! Này Bằng Tô! Hay lắm! Ngươi thật là một kẻ hầu cận trung thành vậy. Biến thành hai con cò! Trời ơi! Vui biết bao nhiêu! Nhưng hãy nhớ Bằng Tô nhé, nhớ học thuộc cái phương pháp hiện lại nguyên hình chứ, nếu mà quên thì khốn đấy nhé.

Cứ việc ngoảnh về phía Tây nghiêng mình đọc ba lần “MUY TA BO” là hiện nguyên hình được, tâu bệ hạ.

- Ngươi nói đúng lắm! Có khó gì mà không nhớ được! Ðồ trẻ con đấy mà! Nhà vua Mỹ Tuấn rút trong túi ra cái hộp đầy bột, lấy một chút đưa cho Bằng Tô và lấy một chút cho mình, khi hít bột vào mũi, hai người đọc lên ba chữ mầu nhiệm.

Bỗng chốc, một sự thay đổi mau chóng và bất ngờ: Hai chân dài và hai cánh rộng. Có lông hẳn hòi đấy nhé – thay cho hai chân hai tay và mặt của hai ngườI cứ dài dần ra cho đến khi trở thành hai cái mỏ thật dài. Nhà vua và Bằng Tô đã hoàn toàn biến thành cò trắng!

Ðức vua vui sướng khôn xiết.

- Này Bằng Tô, ngươi nhìn xem ta có đẹp không? Chà! Cái mỏ của ngươi dài quá, dài như bộ râu của ngươi hồi trước vậy.

Bằng Tô nghiêng mình, lấy mỏ rỉa lông.

- Thật bệ hạ có phước tướng! Làm vua cũng thế mà làm cò cũng vậy, bao giờ dáng dấp của bệ hạ cũng uy nghiêm vô cùng. Hạ thần chắc rằng bây giờ mấy con cò kia chả thèm sợ chúng ta nữa, vì chúng ta đã là đồng loại của chúng rồi kia mà! Ðức vua nóng nảy:

- Mau, chúng ta hãy đến gần chúng, vì trẫm đang khao khát không biết rằng có thể nghe được tiếng nói của loài cò chăng.

Ðức vua Cò và đại thần Cò chỉ cần bước vài bước trên cặp chân cao lêu khêu là tới gần được hồ sen. Lạ chưa! Tiếng nhắp nơi mỏ của lũ cò bỗng trở thành một tiếng nói mà hai vua tôi đều nghe rõ được, nhờ có lỗ tai cò.

Một con cò bảo:

- Này! Chị Dài cẳng ạ! nước hồ hôm nay mới trong làm sao! Tụi cóc nhái cũng nhiều lạ! Này! Chị hãy nếm một chút này, ngon lắm.

Chị Dài Cẳng là một chị còn trẻ măng, lông trắng như tuyết, nàng ta quẹt mỏ hai bên cánh và đáp:

- Em chả cần ăn uống gì cả chị ạ. Em chỉ đến đây để tắm mát mà thôi. Má em bảo ngày mai có giỗ tổ, em phải sửa soạn sạch sẽ để mai khiêu vũ mừng quan khách đến chơi, chị ạ! Này chị! Em biết một điệu múa hay lắm, gọi là Vũ khúc hoa sen. Này nhé! Em múa thử chị xem.

Nàng ta nhỏng nhẽo nhảy múa. Lúc thì hụp xuống, lúc thì trồi lên, hai cánh vỗ có nhịp và uốn eó cái cổ dài một cách dễ cười, đến nỗi cả hai thầy trò nhà vua nhịn cười không được, phá lên cười như vỡ.

Tiếng cười bất ngờ quá làm cho các chị cò ta hoảng hốt, thốt nhiên vỗ cánh bay mất.

- A! A! A! Nhà vua nhảy cỡn lên vì sung sướng. Này Bằng Tô! Trẫm chưa hề thấy gì vui hơn thế! Tiếc quá, nếu chúng ta đừng cười lớn thì có lẽ bây giờ lại được nghe chúng nói chuyện thêm, vui biết bao nhiêu! Nhưng chàng cò Bằng Tô bỗng hốt hoảng:

- Chết! Chết rồi! Tâu bệ hạ: Ngài có nhớ ba chữ nhiệm mầu ấy không? Ba chữ mà hễ khi nào muốn hiện lại nguyên hình phải đọc ba lần ấy mà! Hạ thần ngẫm nghĩ mãi mà chẳng nhớ ra. Chết mất! Theo trong lời dặn thì trong khi biến hình, chả được cười lên một tiếng, nếu không sẽ quên mất ba chữ ấy! Tâu bệ hạ! Mà hạ thần đã… quên mất!

Ðức vua run rẩy:

- Chết rồi! Trẫm cũng đã quên mất ba chữ ấy! Này, khanh hãy nhớ lại xem. Muốn… muốn hiện lại nguyên hình thì phải xoay về… về hướng Tây nghiêng mình và đọc…

- Và đọc… đọc ba lần chứ… muy… ma… mơ, chữ mi … mô… mơ… Bằng Tô tìm kiếm một cách thất vọng.

- Muy.. ma… mô… mi… mô.

- Mơ… mi… mô… chết thật rồi bệ hạ! Hai người cố lục lọi hơn một giờ đồng hồ trong trí óc ba chữ cứu tinh kia, nhưng không tài nào nhớ được.

Cứ giờ này đến giờ khác, hai chú cò cứ ngoảnh mặt về phía mặt trời lặn, ngừng cổ tìm tòi một cách thất vọng, cho đến khi kiệt sức, hai chàng mỏi quá, nằm phịch xuống đất.

- Chúng ta chết mất!

Bằng Tô lắc đầu, rên rỉ và khóc.

Nhà vua bỗng trở nên mạnh dạn và làm chủ được mình:

- Im đi, Bằng Tô! Than van, khóc lóc là yếu hèn! Hãy chịu đựng sự hình phạt một cách can đảm. Chúng ta bị khổ thế này chắn hẳn chúng ta đã gây nhân xấu từ lâu. Than khóc vô ích. Bây giờ chỉ có nước an vui với số phận. Ta là cò thế cũng còn sung sướng chán. Cò, với hai cánh rộng, ta có thể bay tự do trên trời xanh, trong khi bay, ta cũng có cảm tưởng như ta trị vì vậy!

Chúng ta hãy đi tìm chỗ nghỉ, vì trời đã sắp tối. Ngày mai, chúng ta bay liệng trên thành phố để xem tình trạng của dân chúng ra sao khi họ nghe tin ta mất tích.

Bằng Tô bước từng bước một, lặng lẽ theo sau đức Vua cò, thở dài não ruột. Ðêm xuống lặng lẽ và buồn bã, buồn lặng với hai con cò.

Ngày mai, hai thầy trò bay liệng trên thành phố My Lăng và kêu lên những tiếng ai oán đau thương. Người qua đường nghe kêu, chỉ nhau và bảo:

- Ðấy, điềm dữ đấy, điềm không lành cho xứ sở đấy.

Chiều đến, Vua cò và Bằng Tô biết được rằng tin vua mất tích đã tràn xa khắp nước.

Ðã nhiều phen, hai vua tôi bay đến đậu trên nóc hoàng cung, cố ý làm cho các quan và dân chúng biết rằng “đây ta là vua các người”. Song, ai mà có thể tin được lời chim? Chỉ có một cách duy nhất: làm thế nào nhớ ba chữ thần diệu để hiện lại nguyên hình.

Hai vua tôi nhà cò đói quá, mới tìm trái cây để ăn và vụi mỏ xuống hồ nước để uống. Tối về ngủ trên cành cây. Họ chả dám ăn thằn lằn, ăn ếch nhái, ăn sao được! – như lũ cò khác, lũ này ăn ếch nhái một cách ngon lành.

Hơn một tuần lễ, hai con cò sống một cách sầm thảm như thế, thì một hôm, quang cảnh thành My Lăng bỗng nhộn nhịp khác thường. Ðường sá đều được cắm cờ, các nghinh môn được dựng lên khắp nơi… Một đám rước vĩ đại diễn qua trong thành phố: quân lính gươm giáo đi hàng tư và trống kèn inh ỏi.

Giữa đám rước, một người trai trẻ ngồi trên lưng ngựa, chung quanh các võ quan hộ giá uy nghiêm nhiệt liệt.

Nhà vua Mỹ Tuấn uất người thét lên:

- Ðấy là con của kẻ thù ta! Ðấy chính là thằng Cách Nô đấy, con của thằng Mai Gia trước đây đem binh qua xâm lăng nước ta, bị ta đánh cho bại trận.

Chính nó đã thề sẽ trả thù ta. Nó đã lập mưu đánh lừa ta để qua chiếm đoạt ngôi ta! Quân tiểu nhân!

Nhà vua nức lên, uất ức.

Bằng Tô gật gù:

- Chính nó! Thằng Chệt, chính là một đứa của tụi nó trá hình đến lừa ta! Quân gớm thật.

Nhà vua buồn bã:

- Thôi ta đi! Hỡi Bằng Tô! Xứ My Lăng không còn là xứ của ta nữa, tụi nó đã chiếm mất rồi! Ta đi! Ta đi đến xứ Mếch Di Cô. Ta đi đến đó, họa may được đỡ khổ đôi phần. Có lẽ ta gặp được các ông phù thủy giải ách được cho ta.

Thế là hai thầy trò từ giã thành My Lăng, vỗ cánh bay về Mếch Di Cô. Họ bay chưa quen nên mới vài đồng hồ mà hai cánh đã mỏi rã rời.

- Bệ hạ cho hạ thần nghĩ cánh chút đã. Bệ hạ bay mau quá! Chiều cũng đã xuống. Vậy thì vua tôi ta hãy nghỉ lại đây đêm nay. Ta đi tìm một chỗ trú ẩn.

- Phải. Trên đồi kia có một cái tháp cổ đã tiêu tàn. Ta lên đậu trên đó ngủ cho qua đêm.

Hai vua tôi, bay lên tháp. Trong tháp, có một gian phòng ẩm thấp, tối tăm. Bỗng nhiên, Bằng Tô cản nhà vua lại:

- Bệ hạ có nghe gì chăng? Bằng Tô nói nhỏ: Hình như có tiếng ai khóc nức nở.

Nhà vua chổng tai lên nghe:

- Có tiếng ai khóc! Lạ thật! Ta vào xem.

- Bệ hạ đừng liều lĩnh, tâu bệ hạ! Chỗ này chắc không yên, ta đi tìm chỗ khác trú ẩn vậy.

Nhưng nhà vua không nghe, tiến tới. Bằng Tô vội vã lấy mõ kéo cánh nhà vua lại, nhưng nhà vua đã đi tới, vài cái lông dính nơi miệng Bằng Tô.

- Ái chà đau! Ngươi đừng nhổ lông ta chứ!

Bên trong tối mịt. Tiếng khóc than càng rõ rệt giống như tiếng người! Nhìn cho kỹ, vua chỉ thấy một con cú thật lớn ở bên trong mà thôi. Bạo dạn vua hỏi:

- Ai khóc ở trong ấy?

Con cú bỗng nhiên giật mình đánh thót một cái và khi trông thấy hai con cò, thì kêu lên:

- Hai con cò! Hai con cò! Trời ơi! Tôi được cứu thoát!

Vua cò ngạc nhiên vô cùng, bởi vì con cú nói giọng người, mà lại nói một cách rõ ràng.

Mỹ Tuấn hỏi:

- Sao? Tại sao nhà ngươi khóc, mà nhà ngươi lại nói được tiếng người, hỡi con cú? Ta tin rằng ngươi cũng đồng một số phận với chúng ta,. Có phải ngươi đã dại dột đến nỗi thành hình cú chăng, nói mau cho ta rõ.

Con cú chùi nước mắt bằng hai cách màu sậm, úi đầu chào và trả lời:

- Em chả biết ông là ai, ông cò ạ, song nghe giọng nói của ông, em biết ông là một trong những kẻ đau khổ. Và người ta đã nói với em rằng một ngày kia nếu có hạnh phúc trở thành người lại thì hạnh phúc ấy cũng do nơi một ông cò đem đến. Bởi thế thấy hai ông, em thốt nhiên được vui mừng ngay.

- Trời hỡi, ta chả giúp gì được cho ngươi đâu! Và khi ngươi nghe ta kể chuyện chúng ta, ngươi sẽ thấy rằng nỗi đau của chúng ta là một nỗi đau khổ vô biên, đến nổi chúng ta không còn gì tặng cho ngươi hơn là một lòng thương hại.

Nhà vua bèn kể chuyện mình và Bằng Tô cho cú nghe.

Nghe xong con cú thở dài.

- Em thấy giữa số phận chúng ta có cái tương quan giống nhau. Nếu như bệ hạ là vua, thì em đây là công chúa Phương Châu, con gái độc nhất của vua Ấn Ðộ. Thằng Cách Nô mà nó ám hại bệ hạ ấy, vốn nó đã đến hỏi em làm vợ. Nhưng phụ hoàng em cho nó là đồ tồi tệ, bèn đuổi nó ra khỏi cửa. Bị nhục, nó tìm cách giả trang để vào làm tôi tớ trong cung và tìm cách đưa cái hộp ma quỷ ấy để lừa em. Thế là em bị mắc lừa, biến thành con cú và trong khi thị nữ đi tìm em khắp chốn, nó xách cổ em lên cái tháp này, tống em vào đây rồi bảo:

“Mi phải ở đây cho đến khi một kẻ nào đến đây và bằng lòng hỏi mi làm vợ. Chỉ có cách đó là mi có thể hiện lại nguyên hình. Nhưng tao thì tao giấu chả cho ai biết có mi ở đây. Mi cứ ở đây cho đến trọn đời, già đi và chết đi như những con cú khác. Thế cho bỏ ghét thằng cha mi”.

Nói xong, hắn bỏ đi. Em ở đây chẳng đi đâu được, vì bị cột lỏng chân. Ðã hơn ba tháng nay, em phải âm thầm sống ở đây, không có nhìn thấy trời đất. Ăn thì ăn dơi chuột, rêu đá. Và bệ hạ ơi, số kiếp của em còn khổ sở hơn số kiếp của bệ hạ nhiều. Bệ hạ còn có bạn, còn bay đi khắp chốn được, chứ em thì phải trọn đời ở nơi đây.

- Lạ thật, nhà vua lẩm bẩm. Số phận của chúng ta đồng nhau. Hẳn có liên quan gì đây.

- Chắc thế, tâu bệ hạ. Em bị quả báo thế này, bởi vì trước kia em có hỗn với mẫu hoàng em một lần. Em chắc thế. Còn bệ hạ có lỗi gì đâu? Thế bây giờ bệ hạ đi đâu?

- Chúng tôi đi Mếch Di Cô để cầu cứu.

Cón cú lắc đầu, rồi bỗng nhiên hai mắt sáng rỡ phi thường:

- Em tưởng rằng bệ hạ và quan lớn chả phải đến Mếch Di Cô làm gì nữa. Em đã có cách để cứu được bệ hạ và quan lớn và luôn dịp cứu được cả em nữa.

Nhà vua hấp tấp:

- Làm thế nào? Làm thế nào?

Bằng Tô cũng hấp tấp:

- Làm thế nào? Làm thế nào?

Mỗi tháng bọn bộ hạ của Cách Nô đều nhóm họp gần ở đây, ở lâu đài bên kia đồi. Chúng nó tiệc tùng và kể chuyện vui chơi mà chúng đã làm trong một tháng. Có lẽ trong khi kể, chúng sẽ nhắc đến ba chữ thần bí kia mà bệ hạ đã quên. Mà nếu em còn nhớ, thì tối nay là tối chúng nhóm họp.

Vua Mỹ Tuấn vui mừng nhảy lên:

- Công chúa! Công chúa! Hay biết bao nhiêu! Nàng là kẻ cứu mạng chúng ta! Mau mau, nàng hãy chỉ cho ta đường lối sang lâu đài. Bằng Tô, hãy mổ đứt sợi dây cột chân nàng cho ta. Công chúa, nàng hãy vui lòng chỉ đường cho ta với.

Hai chàng cò khẩn khoản. Nhưng công chúa nghiêm nét mặt:

- Em cứu hai chàng, nhưng em phải ra một điều kiện. Nếu hai chàng tuân theo thì em mới đi.

Vua hấp tấp:

- Ðiều kiện gì ta cũng chịu cả. Nàng cần gì?

- Em muốn rằng bệ hạ sẽ giúp em trở lại nguyên hình. Em thưa rằng chỉ khi nào có kẻ muốn nhận em làm vợ, em mới thoát khỏi cái lớp áo cú xấu xa này. Vậy thì, tâu bệ hạ, nếu bệ hạ hoặc là quan lớn hứa làm chồng em.

Nhà vua kéo Bằng Tô ra xa nói nhỏ:

- Này Bằng Tô, bây giờ chính là lúc ngươi tỏ lòng trung thành với ta. Ngươi sẽ cưới công chúa làm vợ.

Bằng Tô giẫy nẩy và run lập cập:

- Tâu bệ hạ! Bệ hạ muốn cho khi thần về vợ hạ thần sẽ móc cặp mắt của hạ thần đi hay sao. Nó dữ lắm. Nếu nó thấy hạ thần đem công chúa về thì chết với nó. Bệ hạ nên nhớ rằng thần đã có vợ con. Hơn nữa thần đã già. Bệ hạ còn trẻ, chưa có vợ và đáng cưới công chúa hơn hạ thần. Công chúa thì trẻ đẹp… mà hạ thần thì già nua, râu dài chấm đất…

- Ai bảo ngươi công chúa còn trẻ và đẹp đấy! Chưa chắc! Nhà vua buồn rầu vuốt lông cánh, nghĩ ngợi mơ màng. Chả có gì chắc rằng nàng trẻ và đẹp! chắc phen này thì mua mèo trong bị đấy!

- Tâu bệ hạ, Bằng Tô đáp một cách lễ độ nhưng cương quyết, hạ thần chỉ có thể nói rằng: thà rằng chịu kiếp cò suốt đời còn hơn là rước vợ lẽ về để vợ hạ thần nó hành hạ thần khổ lắm, nếu bệ hạ biết được tính nết của con vợ hạ thần…

Hai thầy trò còn cãi vã một hồi nữa và cuối cùng nhà vua phải đành lòng nhận chị cú làm vợ.

Nghe nói nhà vua thuận nhận, công chúa Phương Châu rất vui mừng:

- Chúng ta sẽ được hiện nguyên hình không lâu. Chính hôm nay Cách Nô đãi tiệc. Giờ này chắc chúng đã bắt đầu nhập tiệc. Chúng ta hãy đi mau mau.

Nói xong nàng cú đi trước, bay nặng nề nhưng nhanh chóng. Hai chàng cò hấp tấp theo sau. Ðến lâu đài, công chúa lấy mỏ trỏ một cánh cửa con để hai chàng cò có thể bay lên đậu và nhìn vào tận bên trong phòng tiệc.

Mỹ Tuấn và Bằng Tô nhẹ nhàng bay đậu lên cửa, chống tai chống mắt mà nhìn mà nghe.

Trong gian phòng, một quanh cảnh tươi đẹp. Ðèn nến sáng trưng, bàn ăn khói lên nghi ngút. Chung quanh bàn, bọn chúng nó đến hơn sáu chục đứa. Trong bọn, nhà vua cò thấy có cả tên Chệt hôm xưa.

Tên Chệt này đang kể chuyện Bằng Tô và Mỹ Tuấn.

- Chúng ta đến thật là vừa lúc, vua Mỹ Tuấn vừa nghĩ vừa rùng mình. Nếu chậm một chút thì còn gì là đời! Lạy Phật! Xin nhớ ơn Ngài! Và hai thầy trò lắng hết cả bốn tai.

Tiếng cười trong phòng dội ra khi nghe tiếng kể chuyện của thằng Chệt bắt đầu lên giọng khôi hài. Một đứa trong bọn hỏi:

- Hay quá! Hay quá! Thế anh làm thế nào vào cung được và mấy chữ ấy là chữ gì mà thần bí đến thế?

(Ngoài này nhà vua và Bằng Tô lắng yên không dám động một máy lông).

- Chữ gì ư? Một chữ la tinh khó nhớ lắm mà tụi chúng một khi quên đi thì không thể nhớ lại được. Ấy là chữ “MUY TA BO” ấy mà!

Nghe đến đây, hai chàng cò chả thèm nghe nữa, vội vã đáp xuống thật mau, đến nỗi con cú phải bay gấp lắm mới theo kịp.

- Công chúa ạ, nhà vua mừng rỡ nói, may mắn quá. Vậy trước khi hiện lại nguyên hình, ta xin nhắc lại lời hứa: ta sẽ nhận công chúa làm vợ để trả cái ơn muôn kiếp không quên này!

Nói xong nhà vua quay mặt về hướng Tây, nghiêng mình đọc ba lần “MUY TA MO”.

Bằng Tô cũng bắt chước vua. Phút chốc hai người hiện lại nguyên hình. Mỹ Tuấn, một nhà vua đẹp trai và Bằng Tô một cận thần râu dài chí đất. Hai người nhìn nhau mừng rỡ và cảm động quá, thầy trò ôm chầm lấy nhau khóc.

Khóc xong, nhà vua chợt nhớ đến chị cú. Nhưng, sung sướng biết bao! Khi quay lại nhìn, nhà vua chả thấy cú đâu mà chỉ thấy một nàng công chúa đẹp như tiên, một nàng công chúa đẹp nhất trên đời mà người ta không có thể tưởng tượng.

Nàng mặc xiêm y lộng lẫy và nụ cười trên môi nàng đối với nhà vua còn tươi hơn cả những đồ trang sức đẹp nhất của nàng.

Công chúa Phương Châu quỳ xuống:

- Tâu bệ hạ! Bệ hạ có còn sợ mua mèo trong bị nữa chăng?

Nhà vua xấu hổ vì hồi nãy đã nói hơi to để cho công chúa nghe được. Nhưng chàng sung sướng, đỡ công chúa dậy và hôn tay nàng:

- Nếu sau này nhắc đến một cảnh ngộ vui mừng nhất của đời trẫm, trẫm sẽ nói rằng đó là cảnh ngộ mà trẫm bị biến thành kiếp cò trắng!

Không còn chậm trễ, vua và công chúa Phương Châu cùng Bằng Tô lên đường. Bán bớt một cái áo choàng, nhà vua mua ba con ngựa, sắm một đoàn tuỳ tùng cho đáng vẻ vương giả và cả ba lên ngựa về thành My Lăng.

Nhà vua được đón tiếp với tất cả những bồng bột nồng nhiệt của dân chúng. Cách Nô tiếm vị đã tuyên truyền nhà vua chết, nay thấy nhà vua về, toàn dân đều vui mừng thiếu một đường điên dại lên.

Cách Nô bị bắt, kẻ tiếm vị bị xử án: một là tự tử, hai là phải chịu kiếp cò. Thế là Cách Nô phải hít một chút bột ma quỷ vào mũi và quay sang phía Tây: “MUY TA BO!”.

Hắn biến thành cò, sống trọn đời trong vườn thượng uyển giữ kiếp cò trắng. Nghiệp quả của hắn đã gây, bây giờ hắn ráng chịu không ai phàn nàn.

Nhà vua lại lên ngôi, nhân dân lại được thái bình. Quần chúng mở tiệc ăn mừng luôn trong bảy ngày. Vua truyền lệnh tha cho các tội nhân và làm lễ thành hôn với công chúa Phương Châu.

Một hôm nhà vua nhớ lại chuyện cũ, cười bảo Bằng Tô:

- Khanh có nhớ không, nhớ đến kiếp cò của chúng ta không? Trẫm không nhịn được cười khi thấy khanh nghiểnh cổ về phía tây lắp bắp: “Muy ma… no… mô…”. Trông dáng điệu của khanh lúc bấy giờ thật là thiểu não lắm! Bằng Tô cười nhẹ, ghé tai nhà vua nói nhỏ:

- Bệ hạ đừng nhạo hạ thần quá, nếu không, hạ thần sẽ nói toạc câu chuyện tranh luận giữa hạ thần và bệ hạ ở trên tòa tháp hôm nọ… Hoàng hậu mà biết bệ hạ ấy Hoàng hậu về phía hạ thần vừa xấu, vừa già, vừa dài râu, thì Hoàng hậu sẽ buồn bệ hạ lắm đấy.

Nhà vua vội vã:

- Ấy, ấy đừng nói nhé, khanh nhé. Ta nói chuyện khác chơi vậy…




Thích Minh Chiếu (Theo Truyện Cổ Phật Giáo)

Batting EyelashesHãy sống là chính mình, bình thường nhưng không tầm thường.Batting Eyelashes
THANK YOU
[-] langtrang được 2 thành viên cám ơn cho post này:
MinHo (16-06-2012 06:29 PM), baothai (14-09-2012 01:05 AM)
13-09-2012, 11:30 AM
Bài viết: #43
RE: HÔM NAY ĐỌC GÌ ?
Một ngày, một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của môt anh chàng, bèn hỏi:
- Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?
- Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo. Chàng trai buồn bã nói.
- Nghèo ư, cháu là một người giàu có đấy chứ.
- Chưa ai nói với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo.
- Giả như ta chặt một ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng vàng, cháu có đồng ý không?
- Không ạ.
- Giả như ta chặt của cháu một bàn tay, ta trả cháu 30 đồng vàng, cháu đồng ý không?
- Không bao giờ.
- Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 300 đồng vàng, cháu thấy thế nào?
- Cũng không được
- Vậy, ta trả cháu 3.000 đồng vàng để cháu trở thành một ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?
- Đương nhiên là không.
- Cháu muốn giàu. Vậy ta sẽ đưa cho cháu 30.000 đồng tiền vàng để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?
- Cháu cảm ơn ông! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.


Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không hiểu thực ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Bạn hãy xem:

- Nếu sáng nay tỉnh dậy, cảm thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.
- Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua sự tàn phá của chiến tranh, sự đơn độc, lạnh lẽo trong nhà tù, chưa bị đói rét rình rập, thì bạn đã may mắn hơn 500 triệu người trên trái đất.
- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn có quần áo để mặc, có tiền để tiêu, thì bạn đã hạnh phúc hơn biết bao người nghèo đói vô gia cư trên thế giới.
- Nếu bạn có tài khoản trong ngân hàng, thì bạn đã được xếp vào nhóm 8% những người giàu có trên thế giới.
- Nếu bố mẹ bạn vẫn còn sống và vẫn sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, thì bạn thuộc số ít nhóm người hạnh phúc nhất trên thế giới.
- Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nở một nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà cũng không được.
- Nếu bạn được ôm người thân vào lòng hay được dựa vào bờ vai của họ để nói lên tâm sự của mình, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều những người không bao giờ nhận được tình yêu từ người khác.


Sau khi đọc xong những dòng chữ này, bạn có thể nhìn lại mình qua gương và mỉm cười: “Hóa ra, mình cũng là một người giàu có.” Heart

Batting EyelashesHãy sống là chính mình, bình thường nhưng không tầm thường.Batting Eyelashes
THANK YOU
[-] langtrang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (14-09-2012 01:05 AM)
14-09-2012, 01:26 AM
Bài viết: #44
RE: HÔM NAY ĐỌC GÌ ?
Những phát minh tình cờ đến khó tin

Những sản phẩm quen thuộc trong đời sống hàng ngày như lò vi sóng, bỏng ngô hay Viagra...đều được phát hiện một cách tình cờ.

1/ Bỏng ngô




Bạn có biết một trong những sản phẩm ngũ cốc được yêu thích hàng đầu tại Mỹ lại được phát minh một cách hết sức ngẫu nhiên?

Mọi chuyện bắt đầu với niềm đam mê với y khoa và tính hay quên của Will Keith Kellogg.

Kellogg làm phụ tá cho anh trai ông, một bác sĩ tại viện điều dưỡng Battle Creek, với các bệnh nhân và chế độ ăn kiêng của họ.

Trong lúc cùng anh trai tiến hành nghiên cứu và giúp nấu ăn cho các bệnh nhân, Kellogg đã tình cờ bắt gặp một phát minh làm thay đổi cuộc đời ông.

Chịu trách nhiệm làm bột bánh mì mỗi ngày, Kellogg đã vô tình bỏ lại thành phần chính - hạt lúa mì đã nấu - ở bên ngoài vài giờ. Khi trở lại để cán hạt lúa mì thành bột, ông phát hiện thấy chúng trở nên bông xốp. Tò mò xem chuyện gì sẽ xảy ra, Kellogy bột mỳ bông vào lò nướng và tạo ra một món ăn giòn tan. Món ăn này đã khiến các bệnh nhân thích thú, vì thế Kelloggy đã dốc sức mở rộng phạm vi bán sản phẩm của mình.

Will Kellogg đã thử nghiệm công thức mới phát minh với các loại ngũ cốc khác và thành công ngoài tưởng tượng khi ông sử dụng ngô. Năm 1960, ông mở công ty The Battle Creek Toasted Corn Flakes và sau này được biết tới với cái tên công ty Kellogg, chuyên bán bỏng ngô và các sản phẩm ngũ cốc ăn sẵn.

2/ Thuốc nổ




Trong nỗ lực để làm ổn định nitroglycerin, một chất lỏng dễ nổ, nhà hóa học người Thụy Điển Alfred Nobel và các cộng sự của ông đã trải qua một vài tai nạn. Một trong số đó là vụ nổ tại Stockholm, Thụy Điển khiến em trai của Nobel và một vài người khác thiệt mạng vào năm 1864.

Không ai biết chính xác vụ tai nạn này đã ảnh hưởng tới Nobel như thế nào nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng nó đã thôi thúc ông tìm ra một giải pháp để lưu trữ an toàn các vật liệu nổ. Với những kiến thức mới về tính không ổn định của nitroglycerin, Nobel tiếp tục thử nghiệm các phương pháp để lưu trữ chất nổ.

Một vài người nói rằng Nobel đã tìm ra chìa khóa để ổn định chất thông qua một tai nạn khác.

Trong lúc vận chuyển nitroglycerin, Nobel để ý thấy một trong những chiếc can đột nhiên bị bật nắp và rò rỉ. Ông đã phát hiện ra rằng vật chất trong những chiếc can được bịt kín - một hỗn hợp đá trầm tích có tên gọi kieselguhr - đã hấp thụ chất lỏng một cách hoàn hảo. Vì nitroglycerin là chất nguy hiểm nhất để xử lý khi nó ở dạng lỏng, tai nạn đã dẫn Nobel tìm ra kieselguhr như một chất ổn định các chất dễ nổ.

Sau đó, Nobel đã phát hiện ra một phương pháp cho phép các chất nổ được trộn lẫn với kieselguhr mà không làm mất tác dụng của thuốc nổ. Ông công bố sản phẩm của mình vào năm 1867 và đặt tên là dynamite (cốt mìn).

Phát minh mang tính cách mạng của Nobel đã nhanh chóng mang lại cho ông danh tiếng và những khoản tiền khổng lồ. Tuy nhiên, việc con người sử dụng thuốc nổ vào những mục đích vô nhân đạo đã khiến ông cảm thấy ân hận. Sau khi qua đời, ông đã để lại toàn bộ tài sản của mình để trao tặng cho những người có đóng góp lớn trong công cuộc xóa bỏ thù hận dân tộc, bảo vệ hòa bình thế giới.

3/ Đường hóa học saccharin




Làm việc tại phòng thí nghiệm của Ira Remsen tại Đại học Johns Hopkins, Constantine Fahlberg đã tình cờ phát hiện ra đường hóa học vào năm 1879 trong khi tổng hợp các chất hóa học khác. Giống như các phát minh ngẫu nhiên khác, một số chất hóa học đã dính vào tay Fahlberg khi ông rời nơi làm việc.

Trong lúc dùng bữa tối tại nhà, Fahlberg nhận thấy chiếc bánh mì của mình có vị ngọt bất thường, mặc dù ông không hề cho thêm đường vào thức ăn của mình. Hồi tưởng lại các sự kiện đã xảy ra, Fahlberg phát hiện vị ngọt trong chiếc bánh mì xuất phát từ một chất nào đó trong phòng thí nghiệm. Sau khi thử nghiệm các chất có vị ngọt, lạ Fahlberg đã tìm ra chất làm ngọt và xin bằng sáng chế đường hóa học độc lập - một quyết định khiến cộng sử của ông là Remsen vô cùng giận dữ.

Mặc dù tính cẩu thả của Fahlberg sẽ bị coi là một cơn ác mộng đối với hầu hết những phòng thí nghiệm nhưng phát minh của ông đã mở rộng lựa chọn của khách hàng trong công nghiệp thực phẩm.

Đường hóa học saccharin giúp con người có được những thực phẩm ngọt không đường, đặc biệt là những người mắc bệnh tiểu đường.

4/ Lò vi sóng




Chúng ta có lẽ phải cảm ơn Percy Spencer với phát minh lò vi sóng trong lúc kiểm tra một magnetron, máy phát sóng cao tần . Là một nhà khoa học hàng đầu trong Thế chiến II, Spencer đã tới tham phòng thí nghiệm tại công ty Raytheon, ông nhận thấy một vài điều lạ lùng trong lúc đứng trước chiếc máy magnetron.

Một thanh kẹo trong túi ông đã tan chảy. Không tin nổi vào điều đang xảy ra, Spencer đem các món ăn khác thử nghiệm với thiết bị này và kết quả thật bất ngờ. Các món ăn đều được hâm nóng và làm chín.

Sau thành công với bỏng ngô, ông đã phát minh ra một chiếc máy với công nghệ tương tự như máy magnetron, được phát triển thành lò vi sóng mà chúng ta nhìn thấy như ngày nay.

Được sáng chế vào năm 1945, lò vi sóng hiện vẫn là thiết bị phổ biết đối với hơn 90% hộ gia đình tại Mỹ.

5/ Viagra




Khi hai nhà khoa học Simon Campbell và David Roberts tại công ty dược Pfizer bắt đầu nghiên cứu về hiệu lực của một loại thuốc mới, họ chưa từng nghĩ rằng sản phẩm của mình sẽ biến thành cái gì. Cả hai phát triển một loại thuốc mà họ hy vọng sẽ điều trị cao huyết áp và bệnh tim có tên khoa học là angina. Cuối những năm 1980, loại thuốc này được thử nghiệm trên các bệnh nhân tại phòng khám của công ty.

Nhóm nghiên cứu phát thuốc - có tên gọi UK-92480 - cho các bệnh nhân và nhận thấy nó không hiệu quả như các nhà nghiên cứu từng dự đoán. Khi xem xét kết quả thử nghiệm, các nhà khoa học nhận thấy nhiều bệnh nhân nói rằng việc điều trị đã dẫn tới trạng thái cương cứng. Với cái nhìn cởi mở hơn, các nhà nghiên cứu tại Pfizer bắt đầu chuyển sang tìm hiểu về tác dụng phụ ngoài mong đợi này.

Thay vì việc sử dụng loại thuốc trên để điều trị cao huyết áp và bệnh tim, công ty đã thực hiện một cuộc thử nghiệm điều trị rối loạn cương dương. Cuộc thử nghiệm đã thành công và thuốc Viagra được ra đời. Loại thuốc thêm "hương vị" cho cuộc sống này đã được Cơ quan quản lý Thuốc và Thực phẩm Mỹ công nhận vào năm 1998.



Theo VietNamNet


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
14-09-2012, 01:37 AM
Bài viết: #45
RE: HÔM NAY ĐỌC GÌ ?
Những câu châm ngôn hay về cuộc sống – Sưu tầm





Thử thách của can đảm không phải là dám chết mà là dám sống và thực hiện ước mơ của mình.

Với niềm tin, bạn có thể thấy được những thứ vô hình.

Thật hạnh phúc cho những ai biết cho mà không hề nhớ đến, biết nhận mà không hề quên đi.

Hãy tin tưởng vào chính mình, hãy mở rộng trái tim và để tâm hồn thể hiện tất cả.

Có thể bạn không kiểm soát được mọi trường hợp có thể xảy ra, nhưng bạn hoàn toàn có thể kiểm soát được suy nghĩ và thái độ của mình.

Mỗi khi đối mặt với thử thách, hãy tìm kiếm cho mình 1 lối đi chứ không phải 1 lối thoát.

Đừng đau khổ với những gì mình không có, hãy biết vui với những gì mình đang có trong tay.

Giá trị đích thực của sự cho đi không nằm ở món quà lớn hay nhỏ, mà nằm ở tấm lòng của người cho.

Hãy lắng nghe lòng tốt của mình mách bảo, và cam đảm hành động theo tiếng gọi của con tim.

Bạn có thể không là người giỏi nhất, nhưng cách ứng xử và hành động của bạn sẽ quyết định bạn là người như thế nào trong mắt mọi người.

Tôi không bắt buộc phải chiến thắng, nhưng tôi bắt buộc phải chiến đấu đến cùng. Tôi không bắt buộc phải thành công, nhưng tôi cũng phải nỗ lực hết sức mình.

Bạn hãy luôn biết rằng, có 1 người nào đó hiểu và yêu bạn, người đó luôn ở bên ngay cả khi bạn cảm thấy cô độc nhất.

Bạn hiểu rằng 1 người yêu thương bạn thật sự, là khi họ không ở bên cạnh bạn nhưng bạn vẫn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm ấy.

Hãy nhớ, trong cuộc sống, những va chạm và đau khổ mà bạn gặp phải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có.

Có 3 cách để tự làm giáu cho mình: mỉm cười, cho đi, và tha thứ.

Con người thường chú ý đến những lỗi lầm nhỏ nhặt của người khác, mà quên đi những phẩm chất tốt đẹp của họ. Khi phải đánh giá 1 sự việc hay 1 con người, đừng quá chú trọng vào vết đen mà hãy nhìn ra tờ giấy trằng với những mảnh sạch mà ta còn có thể viết lên đó những điều có ích cho đời.

Đừng quên, nhu cầu cảm xúc cao nhất của 1 con người là cảm thấy được tôn trọng.

Đừng sử dụng thời gian và ngôn từ 1 cách bất cẩn, cả 2 thứ đó đều không thể lấy lại.

Khi 1 người sống hết mình vì người khác, thì cũng đồng nghĩa với việc người đó đã quên đi chính bản thân mình.

Bạn có thể ghét người mình yêu, nhưng không bao giờ có thể yêu người mình ghét.

Vết thương dù lớn đến đâu, cũng có ngày lành lại. Trái tim dù lạnh đến mấy, cũng có ngày tan băng.

Không điều gì là tồn tại mãi mãi cho đến lúc bạn ngừng cố gắng.

Đừng làm mòn giá trị của bản thân bởi việc so sánh với người khác, bởi mỗi người trong chúng ta đều là những người đặc biệt.

Đừng đề ra mục tiêu của mình chỉ vì người khác cho đó là quan trọng, vì chỉ có bạn mới biết điều gì là tốt nhất cho mình.

Đừng bao giờ từ chối nếu bạn vẫn có cái để cho.

Không ai yêu bạn, nếu bạn không nghĩ đến ai khác ngoài bản thân mình.

Giận dữ thường bắt đầu bằng sự điên rồ, và chấm dứt bằng nỗi an nhàn.

Con đường học vấn là con đường ngắn nhất để dẫn đến thành công.

Sự hiện diện của bạn là 1 món quà của tạo hóa.

Bạn là duy nhất, và không ai giống bạn cả.

Văn hóa là cái gì đó còn lại khi người ta quên đi hết tất cả.

Tức giận là cơn lốc xóa đi mọi sự thông minh.

Thời gian là ông thầy vĩ đại, nó dàn xếp êm thắm mọi chuyện.

Hãy suy nghĩ những điều bạn nói nhưng đừng bao giờ nói những gì bạn nghĩ.

Thành công lớn nhất là đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.

Sự im lặng du dương hơn bất kỳ bản nhạc nào.

Tài năng thường được tỏa sáng trong sự im lặng, còn cái kém cỏi thì thường tự lan tỏa bằng âm thanh.

Bạn chưa cần đến 3 giây để nói "I LOVE YOU", chưa vần đến 3 phút để giải thích ý nghĩa câu nói, chưa cần đến 3 ngày để cảm nhận, nhưng có lẽ sẽ phải mất cả đời để chứng minh câu nói đó.

Cũng như vậy, bạn chưa cần đến 1 giây để cảm 1 người, chưa cần đến 1 phút để thích 1 người, chưa cần đến 1 ngày để yêu 1 người, nhưng sẽ phải mất cả đời để quên đi người đó.

Khi không có được cái mà ta yêu thì hãy yêu cái mà ta có.

Phải sống để ăn chứ không phải ăn để sống.

Hạnh phúc là quả lắc giữa nụ cười và nước mắt.

Một nụ cười có thể thay đổi 1 ngày. Một cái ôm có thể thay đổi 1 tuần. Một lời nói có thể thay đổi 1 cuộc sống.

Nếu bạn luôn cố giống 1 ai đó, bạn sẽ đánh mất những gì đặc biệt về mình.

Ai đó yêu bạn không phải vì bạn là ai mà vì họ sẽ là ai khi họ đi bên cạnh bạn.

Không ai đáng giá bằng những giọt nước mắt của bạn. Và những người đáng giá sẽ không bao giờ làm bạn khóc.

Ðừng bao giờ cau mày hay nhăn mặt thậm chí khi bạn đang buồn. Chắc chắn sẽ có ai đó yêu bạn chỉ vì nụ cười của bạn thôi. Với thế giới, bạn chỉ là một cá nhân, nhưng với một ai đó, bạn là cả thế giới.

Ðừng phí thời gian cho những ai không sẵn sàng dành thời gian của họ cho bạn.Có lẽ Thượng Ðế muốn chúng ta gặp một vài người sai trước khi gặp đúng người để ta càng biết ơn người đó hơn.

Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước.

Luôn nhớ rằng bạn có hai cánh tay: một để tự giúp đỡ chính mình, một để giúp đỡ những người khác.

Ðừng kì vọng quá nhiều. Ðiều tốt đẹp nhất sẽ đến khi bạn ít trông chờ nhất.

Hãy nhớ: mọi việc xảy ra đều có nguyên do.

Đừng xem trọng bề ngoài – bề ngoài có thể đánh lừa ta. Đừng xem trọng sự giàu sang – sự giàu sang co thể mất dần. Hãy đến với người làm ta cuời vì chỉ có nụ cười mới biến một ngày buồn thành vui tươi. Chúc các bạn tìm được người bạn như thế.

Có những lúc trong cuộc đời ta nhớ một người đến nỗi bạn chỉ muốn kéo người ấy ra khỏi giấc mơ để ôm chặt lấy. Chúc bạn mơ thấy một người như thế.

Hãy mơ điều bạn thích mơ. Hãy đi nơi bạn thích đi. Hãy trở thành người mà bạn muốn trở thành. Bởi vì ta chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để thực hiện tất cả những gì ta mong mỏi trong cuộc đời ấy .Chúc bạn có được lòng can đảm.

Chúc bạn có đủ hạnh phúc để được dịu dàng; đủ từng trải để được mạnh mẽ; đủ nỗi buồn để biết cảm thông; đủ hi vọng để hạnh phúc và đủ tiền mua quà tặng tôi. Tôi chúc bạn có đủ.

Khi một cánh cửa hạnh phúc đóng lại , một cánh cửa khác sẽ mở ra. Nhưng thường ta cứ ngắm mãi cánh cửa đóng lại để rồi không thấy cánh cửa đang mở ra. Chúc bạn biết mở cửa.

Những người bạn tốt nhất là những người bạn có thể im lặng cùng ta ngồi ngoài hiên hay trên xích đu để rồi khi ta đi , ta cảm thấy như vừa được trò chuyện thật thích thú . Chúc bạn quen được nhiều người như thế.

Đúng là ta chẳng biết ta được hưởng những gì nếu ta không mất nó .Nhưng cũng đúng là ta chẳng mong mỏi cái gì nếu ta không có nó. Chúc bạn không biết để không phải chịu đau khổ như thế .

Một lời bất cẩn có thể gây bất hoà .Một lời độc ác có thể làm hỏng cả một cuộc đời .Một lời đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng .Một lời yêu thương có thể đem lại hạnh phúc. Chúc bạn biết điền vào chỗ trống.

Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.

Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.

Đừng lấy của cải vật chất đo lường thành công hay thất bại. Chính tâm hồn của mỗi con người mới xác định được mức độ “giàu có” trong cuộc sống của mình.

Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.

Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp đỡ, ở bất kỳ khoảng thời gian nào trong cuộc đời.

Đừng chạy trốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của bạn.

Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.

Đừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế hoạch và giấc mơ của bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ rồi.

Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bạn.

Đừng quên tìm cho mình một người bạn thật sự, bởi bạn bè chính là điều cần thiết trong suốt cuộc đời.

Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với tất cả những gì bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ xem bạn như tấm gương của chúng.

*Khi hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ khuất sau lưng ta.......Khi đêm đến bạn sẽ thấy những vì sao.....

*Bạn chớ nên bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó để cho đi. Không có gì là hoàn toàn bế tắc, sự việc chỉ thật sự trở nên bế tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa.

*Mỗi ngày là một món quà mà cuộc sống đã ban tặng cho chúng ta.

*Điều quan trọng không phải vị trí ta đang đứng, mà ở hướng ta đang đi.

*Niềm tin là một sức mạnh có thể biến điều không thể thành điều có thể.

*Người ta có thể quên đi điều bạn nói, nhưng những gì bạn để lại trong lòng họ thì không bao giờ nhạt phai.

*Thật dễ nuối tiếc về một điều gì đó đã mất đi nhưng sẽ rất khó nhận ra và trân trọng những gì ta đang có...

*Niềm tin vào chính mình có sức mạnh xua tan bất kì sự hoài nghi nào của người khác.

*Khi tự nhìn nhận cuộc sống của mình đã hoàn hảo, không còn mục đích lớn lao gì nữa thì có nghĩa là cuộc sống của bạn đang mất đi rất nhiều ý nghĩa.

*Mọi thứ rồi sẽ qua đi, chỉ còn tình người ở lại.

*Cách nhìn sự việc quan trọng hơn những gì đã diễn ra.

*Khi là chính mình, bạn không có bất cứ điều gì phải sợ hãi.

*Với thế giới, bạn chỉ là một hạt cát nhỏ - nhưng với một người nào đó, bạn là cả thế giới của họ.

*Nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của một người thì có lẽ bạn sẽ thất vọng, nhưng nếu bạn nhìn một người theo cách mà bạn mong muốn thì nhất định họ sẽ trở thành người như bạn mong đợi.

*Chúng ta sẽ nhận lại những gì chúng ta cho đi.

*Hãy nhìn ra thế giới xung quanh để thấy rằng bạn vẫn còn rất hạnh phúc so với những đau khổ mà người khác đang phải gánh chịu.

*Cuộc sống kkông bao giờ là bế tắc thực sự hay có khái niệm mất tất cả một khi bạn còn có niềm tin.

*Trong cuộc sống, nơi nào có một người chiến thắng, nơi đó có một người thua cuộc. Nhưng người biết hi sinh vì người khác luôn luôn là người chiến thắng.

*không tin vào chính mình - tức là bạn đã thất bại một nửa trước khi bắt đầu.

*Sự chia sẻ và tình yêu thương là điều quý giá nhất trên đời.

*Cho dù hoàn cảnh hiện tại có tồi tệ thế nào đi nữa, sẽ không có thời điểm nào cho sự bắt đầu tốt hơn là ngay từ bây giờ.

*Những kí ức và kỉ niệm đẹp sẽ giúp con người vượt qua những thử thách của cuộc sống.

*Người bi quan luôn tìm thấy những khó khăn trong mọi cơ hội.

*Người lạc quan luôn nhìn được những cơ hội trong từng khó khăn.

*Sự thay đổi của cuộc sống là điều không thể tránh khỏi - Việc của chúng ta đơn giản là lựa chọn cách để vượt qua mà thôi.

*Sự khác biệt giữa những người thành công và những người thất bại không phải là ở sức mạnh, kiến thức hay sự hiểu biết - mà chính là ở ý chí.

*Hãy làm những việc bình thường bằng lòng say mê phi thường.

*Có một nghịch lí: Hạnh phúc thật sự chỉ đến khi bạn biết mạnh dạn cho đi - chứ không phải nắm giữ thật chặt. [ Christopher Hoare ]

*Đôi khi, trong cuộc sống, có những thời điểm mà tất cả mọi thứ đều dường như chống lại bạn, đến nỗi bạn có cảm tưởng mình không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Nhưng hãy cố đừng buông xuôi và bỏ cuộc, vì sớm muộn gì mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi. [ Harriet Beecher Stowe ]

*Tôi đã thử hết 99 lần và đã thất bại nhưng ở lần thứ 100 thành công đã đến với tôi. [Albert Einstein]


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 2 thành viên cám ơn cho post này:
langtrang (14-09-2012 08:04 AM), dieuquang (29-09-2012 12:21 PM)
15-09-2012, 02:27 AM
Bài viết: #46
RE: HÔM NAY ĐỌC GÌ ?
Tâm Phật thấy Phật‏

Một hôm Tô Đông Pha đến chơi chùa, cùng ngồi thiền với nhà sư,
trong khi ngồi thiền thấy an lạc xuất hiện.
Xả thiền xong, Tô Đông Pha vui vẻ hỏi nhà sư:
- Ngài thấy tôi ngồi thiền như thế giống cái gì?
- Trong ngài giống như Đức Phật.
...




Tô Đông Pha nghe thế vui lắm. Thiền sư hỏi lại:
- Thế ngài thấy tôi ngồi thiền giống cái gì?
Tô Đông Pha đáp:
- Trông ngài ngồi thiền giống 1 đống phân bò
Thiền sư nghe thế cũng hứng chí lắm.




Tô Đông Pha cười suốt dọc đường về, nghĩ bụng hôm nay ta đã thắng lão hòa thượng đó 1 phen rồi. Bị ta nói là đống phân bò mà không bẻ lại được câu nào cả. Tô về khoe với em gái Tô tiểu muội:
- Hôm nay anh đã qua mặt được lão sư già đó rồi

Tô tiểu muội hỏi chuyện gì, Tô Đông Pha hào hứng kể lại. Tô tiểu muội cười ầm lên,

Tô Đông Pha càng hào hứng. Tiểu muội nói:
- Muội cười là cười huynh đó, huynh lại thua lão hòa thượng ấy rồi.

Tô ngạc nhiên hỏi thế nào. Tiểu muội đáp:
- Tâm lão hòa thượng là tâm Phật, nên thấy huynh cũng giống như Phật.
Còn tâm của huynh thì toàn phân bò nên huynh thấy hòa thượng như đống phân bò thôi.
Tâm huynh như thế làm sao mà bằng được tâm lão hòa thượng

Tô Đông Pha đỏ mặt tía tai, xấu hổ với em gái quá. ...


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
16-09-2012, 04:02 PM
Bài viết: #47
RE: HÔM NAY ĐỌC GÌ ?
Người mù vì không thấy gì ,cho nên khi đi vào những chổ nguy hiểm và gặp những chuyện nguy hiểm thì chúng ta thương xót và thông cảm cho họ.
Thế nhưng chúng ta mắt không bị mù, biết rỏ nhưng chuyên không đúng mà vẩn làm. Không sống theo chánh kiến cuã như lai ,mà tâm nuôi dưỡng tà hạnh , làm toàn những việc trái với đạo đức, luôn sống trong tà kiến, cho nên trong Đại Trí Độ Luận nói :người nào sống trong tà kiến giống như ta trồng cây khổ qua. Mặc dù ta chăm sóc rất kỉ , tưới bằng nước sửa và nước đường, nhưng khi ra trái thì nó vẩn đắng. cho nên người tà kiến mặc dù đang sống trong chánh pháp vẩn là người tà kiến, dù mắt không bị mù nhưng củng giống như mù vậy.
Heart

Batting EyelashesHãy sống là chính mình, bình thường nhưng không tầm thường.Batting Eyelashes
THANK YOU
19-09-2012, 06:50 PM
Bài viết: #48
RE: HÔM NAY ĐỌC GÌ ?
Vì không phải là Thánh nhân nên chung ta cần học cách tha thứ và hàn gắn yêu thương. bang cach nao day? theo ba con co bac.

Batting EyelashesHãy sống là chính mình, bình thường nhưng không tầm thường.Batting Eyelashes
THANK YOU
03-10-2012, 04:07 AM
Bài viết: #49
RE: HÔM NAY ĐỌC GÌ ?
Thuốc “hồi xuân” hay “hại xuân”?

Gần đây, xuất hiện rất nhiều sản phẩm thuốc hồi xuân được quảng cáo như thần dược giúp chị em “chống lại tuổi già”. Thực tế, các loại thuốc đó có công hiệu?

Nếu như dạo trước không ít chị em đua nhau săn lùng những sản phẩm làm đẹp từ tế bào gốc để cải thiện làn da đang dần lão hóa thì gần đây, nhiều người lại xao xuyến trước những lời đồn thổi về công dụng “hồi xuân” của những sản phẩm có nguồn gốc từ thiên nhiên.



Bát nháo sản phẩm “hồi xuân”



Các sản phẩm làm đẹp từ tự nhiên được quảng cáo là an toàn, không lo hóa chất, không lo kích ứng da, vì thế khi xuất hiện trên thị trường dù chỉ là hàng “xách tay” song những loại thuốc “hồi xuân” vẫn được không ít chị em mê tít. Vốn có làn da trông không được nuột nà lại bị dị ứng với các sản phẩm kem dưỡng da nên chị Nguyễn Trần Linh, 38 tuổi, ở Hà Nội rất “mê” các liệu pháp làm đẹp từ thiên nhiên.



Mới đây, nghe thông tin về loại cao thảo mộc, chị quyết lùng bằng được để mua về dùng thử. Bỏ ra hơn 1 triệu đồng mua hộp thảo mộc hàng “xách tay” có xuất xứ từ Hàn Quốc, thay vì tìm lại chút nhan sắc của tuổi đôi mươi thì Linh lại phải tìm đến bác sĩ da liễu vì các nốt mẩn đỏ, ngứa ngáy không ngừng nổi lên trên mặt.




Để giữ gìn sức khỏe, tốt nhất phụ nữ nên tập luyện thể dục.



Gần đây nhất, những quảng cáo về “quy trình siêu trẻ hóa” tầng sinh môn bằng thảo dược khiến không ít chị em đã trải qua một vài lần sinh nở bỗng cảm thấy háo hức. Theo quảng cáo này, thay vì chị em phải đụng “dao kéo” khâu tầng sinh môn thì việc sử dụng các thảo dược tự nhiên từ 6-10 lần thì kích thước vùng kín sẽ được thu nhỏ hoàn hảo.



Tuy nhiên, theo một số chị em, quảng cáo này vẫn chưa “khủng” bằng thông tin một loại kem chỉ cần bôi là trong tích tắc âm đạo sẽ như thời… con gái. Chỉ với khoảng 1 triệu đồng là có một sản phẩm tuyệt vời giúp “tam giác bí ẩn” được hồi phục, trắng sáng và hồng hào trở lại còn hơn thời con gái chỉ sau 30 phút đến 1 giờ sử dụng thì chị em nào lại không mê! Chị T.H.Q, ở quận Đống Đa - Hà Nội, chuyên cung cấp mặt hàng kem bôi nói trên, cho biết sản phẩm được nhập từ Hàn Quốc, Canada, Mỹ… nhưng do số lượng có hạn nên luôn trong tình trạng “cháy hàng”.



Đừng tin nhiều!



Theo lương y Vũ Quốc Trung, để chống lại sự già nua của tạo hóa, người xưa đã tìm cách chế ra các loại thần dược “cải lão hoàn đồng”, còn nay các nhà khoa học cố gắng tìm ra các chất chống ôxy hóa như vitamin, collagen, estrogen, tế bào gốc… dưới dạng thuốc hoặc thực phẩm chức năng.



Thực tế, các nghiên cứu cho thấy có một số thảo dược, thực phẩm, thuốc có thể giúp da đỡ nhăn nheo, mắt đỡ mờ, tăng cường trí nhớ, tóc bớt rụng, răng chắc khỏe hơn. Tuy nhiên, quá trình lão hóa ở cơ thể con người là tổng hợp của nhiều yếu tố mà thiếu chất chỉ là một trong các nguyên nhân. Do vậy, nếu chống lão hóa theo hướng bổ sung các vitamin khi cơ thể đã dư thừa có khi còn gây bất lợi cho cơ thể.



Trong khi đó, một số bác sĩ sản khoa cho rằng hiện nay không có một loại thuốc nào để uống hay bôi mà có tác dụng thu nhỏ vùng kín. Để khắc phục âm đạo dãn rộng chỉ có cách duy nhất là phẫu thuật tái tạo. Những loại gel, kem bôi hay thuốc uống quảng cáo trên thị trường hiện không có trong danh mục các loại thuốc cho sản phụ khoa, do vậy nếu sử dụng bừa bãi sẽ rất nguy hiểm. “Có thể gel đó khi bôi vào chỉ tạo cảm giác khít giả trong một thời điểm nào đó nhưng về lâu dài có thể sẽ là những bất lợi cho cơ thể mà trước hết chị em có thể phải đối mặt với tình trạng dị ứng và viêm nhiễm vùng kín” - một bác sĩ lưu ý.



BS Bùi Văn Khánh, Trung tâm Dị ứng, Miễn dịch lâm sàng (Bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội), khuyến cáo kể cả những loại thảo dược được cho là an toàn nhất cũng có thể gây ra những phản ứng cho da, vì thực tế thảo mộc tự nhiên cũng chứa rất nhiều thành phần dược chất và một trong số đó có thể gây dị ứng.



Chính vì thế, chị em không nên tìm mua những sản phẩm được bán trôi nổi trên mạng. Việc can thiệp bằng các loại thuốc hay “dao kéo” để chống lại quá trình lão hóa của cơ thể chỉ giúp quá trình này chậm lại chứ không ngừng vĩnh viễn. Giới chuyên môn cho rằng “sinh lão bệnh tử” là quy luật của tạo hóa mà không ai tránh khỏi. Con người chỉ có thể hạn chế tiến trình lão hóa bằng chế độ dinh dưỡng hợp lý, chăm sóc cơ thể hợp lý, tập thể dục thể thao đều đặn, đặc biệt có cuộc sống thoải mái, tránh stress.








Tiêm hoóc-môn làm ngực nở dễ bị ung thư



Đánh vào tâm lý của những phụ nữ có “núi đôi” khiêm tốn, nhiều loại thuốc nâng ngực, thảo dược, kem bôi kích thích vòng 1 xuất hiện trên thị trường với lời quảng cáo đầy hấp dẫn rằng vòng 1 sẽ được cải thiện như ý mà không cần đến “dao kéo”.



Tuy nhiên, theo giới chuyên môn, chưa có loại “thần dược” nào có tác dụng làm nở ngực chỉ trong vòng một vài tuần, kể cả những sản phẩm có thành phần từ estrogen. Ngay cả với việc tiêm estrogen trong nhiều trường hợp có thể gây nên các rối loạn như rong kinh, sạm da, giữ nước. Đó là chưa kể estrogen có nhiều tác dụng phụ có thể gây ra các bệnh lý về tuyến vú, nội mạc tử cung, thậm chí gây ung thư.






Theo Người Lao Động


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
03-10-2012, 07:30 PM
Bài viết: #50
RE: HÔM NAY ĐỌC GÌ ?
Ước mơ

Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
- Nếu cô trúng số con chịu cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ học nữa.
Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...

Phấn son
Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: "Bạn gái con xinh."
Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: "Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…"
Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.

Nghỉ lễ
Cha nó xuôi ngược buôn bán trên chiếc ghe nhỏ để lo cho nó ăn học. Xong đại học, nó ở lại thành phố.
Tết vừa rồi, tiễn nó đi, ông dặn: “Con đi làm, ít về. Cha mẹ nhớ lắm. Nhưng ráng… đến dịp lễ rảnh con về thăm cha mẹ”.
Nó hứa.
Lễ đến, ông hớn hở chờ nó về. Nó điện thoại bảo không về được vì sinh nhật bạn gái.
Nghe xong, ông trầm ngâm, lát sau nói với mẹ nó: “Vậy là tết thằng nhỏ nó mới về. Còn đến bốn tháng nữa…”

Ngày cưới của cha
Anh hai làm ở thành phố, tổ chức đám cưới luôn trên ấy. Ba vượt hơn 200 cây số đường quành quả các thứ lo đám cưới cho anh.
Anh kế, rồi đến tôi đám cưới ba lo lắng đến từng chi tiết, cả đến cách lạy, cách đi đứng
như thế nào cho phải đạo...
Mẹ mất sớm, ba sống cô đơn hàng chục năm. Khi các con đã yên bề cả, ba đi thêm bước nữa, ngày cưới của ba, cả ba anh em tôi đều viện cớ vắng mặt...

Lòng tin
Xe ngừng…
- Mận ngọt đây! ...
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời! Đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá! ...
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho

Batting EyelashesHãy sống là chính mình, bình thường nhưng không tầm thường.Batting Eyelashes
THANK YOU
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS