Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
ĐỂ QUÊN LẠI
21-11-2015, 06:26 AM (Được chỉnh sửa: 21-11-2015 06:27 AM bởi dieuquang.)
Bài viết: #1
ĐỂ QUÊN LẠI
Người con trai đưa cha già vào nhà hàng ăn tối. Người cha già nua yếu ớt khi ăn cứ làm rơi vãi đồ ăn lên quần áo. Khách các bàn ăn chung quanh ai cũng liếc nhìn ông ta không dấu vẻ ghê tởm, nhưng chàng trai vẫn điềm tĩnh như bình thường.
Ăn xong, anh con trai không một chút lúng túng, lặng lẽ đưa cha mình vào phòng vệ sinh, lau sạch các mẩu đồ ăn, các vết dơ, chải lại mái tóc bạc cho cha, sửa lại cặp kính lão cho ngay ngắn trên sống mũi cha.
Khi họ trở ra, cả nhà hàng im phăng phắc nhìn hai cha con họ. Không hiểu sao lại có người có thể làm cho tất cả mọi người đều ngượng nghịu chung như thế.
Người con trai trả tiền bữa ăn xong, rồi dìu cha ra về.

Lúc ấy, một người đàn ông lớn tuổi trong số các thực khách buột miệng gọi với theo người con, ông ta hỏi: “Anh bạn trẻ này, anh có nghĩ là anh để quên cái gì đó ở đây không vậy ?”

Chàng trai liếc nhanh chỗ ngồi ban nãy rồi trả lời: “Không, thưa ông, cháu đâu có để quên gì ở đây ạ…”

Người đàn ông nhẹ nhàng bảo: “Có, anh có quên, anh đã để quên lại nơi đây một bài học cho tất cả những ai làm con, và để quên lại niềm hy vọng cho tất cả những ai làm cha”.

Nhà hàng chìm vào yên lặng…

( SARADHA JITENDRAN )
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (22-11-2015 03:54 AM)
21-11-2015, 06:31 AM
Bài viết: #2
RE: ĐỂ QUÊN LẠI
CÔ BÉ NGHÈO& ÔNG LÃO

Chuyện kể rằng:
“Có một cô bé bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca; nguyên nhân chỉ vì cô bé nhà nghèo, lúc nào cũng mặc mỗi một bộ quần áo vừa rách, vừa cũ, lại vừa rộng…
Cô bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô nghĩ, tại sao mình lại không được hát? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao? Cô bé nghĩ mãi rồi cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi.

- Cháu hát hay quá! – một giọng nói vang lên. Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ.
Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi.

Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: “Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!”. Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi.
Cứ như vậy, nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng khắp nước. Cô vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát ngày nào.

Một buổi chiều, cô đến công viên tìm thăm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không. Hỏi một người làm trong công viên, cô nghe được câu trả lời:
- Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy sống cô độc, và bị điếc đã hơn 20 năm nay!
Cô sửng sốt giây lâu, rồi thẫn thờ bước đến ngồi xuống ngay chỗ ông lão vẫn thường ngồi bên cô ngày nào; đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng hai dòng nước long lanh chảy dài xuống đôi má…”.

Câu chuyện đơn giản ấy dễ bị ám ảnh : Cô bé bị “loại ra khỏi dàn đồng ca” của tập thể nhà trường chỉ vì nghèo! Cô vừa buồn, vừa cảm thấy xấu hổ, bởi sự “phân biệt” không chính đáng của người thầy, mà lẽ ra chính nơi ấy không nên có. Loại ra khỏi “dàn đồng ca” – cũng có nghĩa là “loại ra khỏi tập thể”, loại ra khỏi xã hội, bỏ mặc bên lề đời sống cộng đồng! Sự cư xử không công bằng, bất công, vô cảm của người thầy nọ cũng giống với những sự bất công dẫy đầy trong xã hội, mà chúng ta vẫn thường gặp!

Ông lão sống cô độc, lại bị điếc đôi tai; nhưng tâm hồn ông vô cùng trong sáng, yên tịnh. Mặc dù ông lão không còn có “đôi tai để nghe” bình thường như mọi người; nhưng ông lại có “đôi tai mầu nhiệm của tâm hồn”, đã lắng nghe được tất cả nỗi vui buồn, bất hạnh của cô bé, như đôi tai của Bồ-tát Quán Thế Âm! Ông cảm nhận được niềm hân hoan, hạnh phúc của cô bé mỗi khi nghe được lời ông khen tặng, cám ơn! Và, ông đã luôn luôn “tặng” cho cô bé những lời nói yêu thương dịu dàng như “ban tặng” cho cô bé “những đóa hoa của sắc đẹp” (“Tiếng nói từ ái là bông hoa của mọi sắc đẹp” – Xenon Dêlee) suốt một thời gian dài…

Với cô bé, dù đang nghèo khó, bị “nhận chìm” trong khổ đau, thất vọng – nhưng cô đã nỗ lực tự mình vươn lên, bền bỉ, bên nỗi “cảm thông và chia sẻ” chân thành của ông lão; cuối cùng, cô đã nhận được sự thành công vẻ vang bằng chính năng lực và sự kiên nhẫn của mình, không phải ai cũng có thể có được!

So với ông lão, chúng ta diễm phúc vì có đủ đôi tai “để nghe” tốt, nhưng có bao giờ trong đời, chúng ta đã lắng nghe bằng “đôi tai của tâm hồn” để mang lại niềm vui sống, hạnh phúc cho người thân, bạn hữu, như ông lão chưa? Chúng ta đã “sử dụng” đôi tai không bệnh tật, để nghe những điều đáng nghe cho đời sống mình an vui, cho đời sống người được yên bình?
So với cô bé, rất nhiều người trong chúng ta cũng được diễm phúc hơn (đời sống sung túc, dáng người toàn vẹn, gia đình quan tâm…), nhưng đã làm được gì để lợi lạc cho chính mình, và cho cả những người thân yêu?

Sự quay trở lại công viên để “tìm thăm ông lão” ngày xưa, sau khi đã thành đạt của cô bé là sự “quay về” của tình thương yêu, của lòng biết ơn. Nghĩa cử đó mãi mãi tỏa ngát hương cho đời sống như lời Đức Phật dạy: “Hương Chiên-đàn, hương Da-già-la, hương Bạt-tất-kỳ, hương Thanh-liên; đều là những thứ hương vi diệu, nhưng không bằng hương đức hạnh xông ngát tận chư thiên!” (PC 56)
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (22-11-2015 03:54 AM)
21-11-2015, 09:20 PM (Được chỉnh sửa: 21-11-2015 09:24 PM bởi dieuquang.)
Bài viết: #3
RE: ĐỂ QUÊN LẠI
Buổi trưa, tại sân ga của một thành phố lớn, một người phụ nữ tầm ngoài 30 tuổi đang mướt mồ hôi để vác lên vai túi hành lý lỉnh kỉnh của mình. Trên khuôn mặt của người phụ nữ ấy hằn lên sự vất vả, cực nhọc của một người lao động thấp kém. Chị đang đưa ánh mắt dường như vô vọng của mình khắp sân ga như để tìm kiếm một thứ gì đấy nhưng sau đấy lại tỏ vẻ thất vọng. Trông chị rất đáng thương.
Trên sân ga, người qua lại tấp nập. Ai đi qua người phụ nữ ấy đều ném về phía chị những cái nhìn ái ngại và thương cảm. Không ai có ý định dừng lại để giúp đỡ chị. Ðặc biệt là những người ăn mặc sang trọng, họ đều đi qua chị với tốc độ rất nhanh, dường như là họ nghĩ nếu đi chậm lại thì chắc chắn người đàn bà đó cũng kéo họ lại để lạy lục, nhờ vả việc gì đó.
- Anh để ý đấy nhé, không biết chừng chị ta sẽ nài nỉ xin tiền hoặc sẽ tìm cách kết bạn với mình để bị chị ta tra tấn trên suốt chuyến đi bằng những câu chuyện vừa dài vừa vô duyên, hoặc như chị ta sẽ mượn mình chiếc khăn mùi xoa để lau mồ hôi mà lau xong thì mình không dám xin lại hay như mượn bình nước uống rồi tu ừng ực thì vài ngụm đã hết veo. Ðúng là người nhà quê. Một người phụ nữ ăn mặc trông có vẻ sang trọng bĩu môi và nói với người đàn ông cũng có vẻ sang trọng bên cạnh mình.
- Xin chào… xin…
Quả nhiên người phụ nữ tiến lại gần đám đông đang đứng đợi tàu. Nhưng dường như không đợi chị nói hết câu, mọi người đều xua tay và lắc đầu và nhanh chóng lảng ra chỗ khác. Không nản chí, người phụ nữ này lại men theo các cánh cửa sổ của các toa tàu rồi nhảy hẳn lên các toa chưa đến giờ xuất phát. Ði đến toa nào chị cũng mang một khuôn mặt như muốn cầu cứu, trông thật đáng thương và câu duy nhất thốt ra từ miệng người phụ nữ đáng thương này là: “Xin mọi người giúp đỡ cho tôi.”
Những người ngồi trên tàu tỏ ra rất khó chịu với người phụ nữ này. Có người thì xua tay ra hiệu xua đuổi, có người vừa thấy bóng dáng chị ở đầu toa vội lấy tờ báo che mặt giả vờ ngủ. Trên khuôn mặt của người đàn bà ấy lộ rõ vẻ thất vọng, chán nản.
“Mình đâu phải là thằng ăn trộm mà sao mọi người lại xử sự như thế nhỉ?” Người phụ nữ xót xa nghĩ.
Chị ta lại đi qua các toa tàu nhưng không ai muốn nghe chị trình bày hoàn cảnh của mình. Ðúng lúc đó, chị nhìn thấy một chàng trai có dáng vẻ rất thư sinh đang ngồi đọc báo. Chàng trai đang đọc báo rất chăm chú và dường như cậu ta không để ý đến mọi thứ xung quanh.
Nhẹ nhàng đi về phía chàng thanh niên, người phụ nữ cất tiếng nói:
- Xin lỗi cậu, cậu có thể giúp đỡ tôi được không?
Chàng trai bỏ tờ báo xuống, nhìn quanh một lúc rồi nhìn người phụ nữ nông thôn nọ:
- Xin lỗi, chị đang hỏi tôi ạ?
Người phụ nữ gật đầu.
- Xin anh giúp đỡ tôi với, tôi lên thành phố để tìm người bà con, nhưng tìm không ra, tiền bạc lại bị kẻ gian móc hết rồi. Muốn về quê nhưng không biết làm thế nào, cậu có thể mua giúp một tấm vé để tôi về quê không?
Sau khi nghe người phụ nữ đáng thương nói xong, nét mặt chàng thanh niên trông rất lưỡng lự. Dường như anh ta vừa muốn giúp vừa lại không muốn giúp người đàn bà đáng thương đó. Sau một thời gian im lặng, chàng trai bèn đưa tay vào túi quần của mình, khó khăn lắm mới móc ra được một đống tiền lẻ, ngại ngùng đưa cho người phụ nữ.
- Chị cầm lấy đi. Tôi… tôi chỉ còn có chừng này, không biết đủ hay không. Tôi cũng vừa mua vé để về quê nên không còn nhiều. Tôi lên thành phố này để kiếm việc, hy vọng tìm được một công việc kiếm được kha khá, nhưng khi lên thành phố, với tấm bằng trung cấp trong tay thì tôi không thể tìm ra được một việc gì để làm. Chị cầm tạm vậy.
Người phụ nữ rưng rưng cầm lấy những đồng tiền lẻ của chàng trai, khó khăn lắm chị mới thốt lên được hai tiếng “Cám ơn”.
Vừa quay gót đi về phía cuối toa thì chị nghe tiếng gọi với theo của chàng thanh niên nọ. Cậu ta hớt hải đi về phía chị và nói:
- Như thế này vậy, chị cùng quê với em, hay chị lấy tấm vé của em đi vậy.
- Thế còn cậu thì sao? Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
- Số tiền em vừa đưa cho chị chỉ có thể mua đủ tấm vé xuống ga thứ ba xuất phát từ ga này, như vậy cách nhà em cũng không xa lắm, em có thể đi bộ mà. Chị cứ cầm lấy vé đi, em là con trai, thế nào mà chẳng được. Còn phụ nữ như chị thì không thể đi bộ về nhà trong đêm tối được. Thôi, chúc chị thuận buồm xuôi gió. Nào, đưa cho em đống tiền lẻ nào!
Nói xong, không kịp để người phụ nữ phản ứng gì, chàng trai vội cầm lại số tiền lẻ trong tay người phụ nữ và đưa lại cho chị tấm vé của mình. Sau đấy anh vội vàng đi ra khỏi tàu và đến quầy bán vé. Rất nhanh sau đó, chàng thanh niên lại lên tàu.
Người phụ nữ tiến lại gần phía chàng trai và cất tiếng hỏi:
- Sao cậu lại làm như thế, cậu không hối hận à?
Chàng trai lắc đầu:
- Không, chị ạ.
Trong ánh mắt của người phụ nữ đáng thương nọ ánh lên một niềm vui khôn xiết. Chị cầm tay chàng trai và nói: – Anh bạn trẻ, xuống đây với tôi một lát.
Người phụ nữ kéo chàng trai ra khỏi nhà ga, vẫy một chiếc taxi, tự động mở cửa xe và quay lại nhìn chàng trai:
- Cậu lên xe đi. Hôm nay cậu chính thức là nhân viên của tôi.
Hoá ra, người phụ nữ này là con gái của một ông chủ tập đoàn sản xuất đồ chơi nổi tiếng. Ðể đi tìm một người trợ lý đáng tin cậy, chị đã phải hoá trang và đứng ở sân ga suốt 3 ngày qua.
Chị nói rằng: “Các bạn cho rằng tôi thật ngốc nghếch khi phải làm khổ mình như thế, nhưng thật ra nó thật sự xứng đáng. Khi đứng ở sân ga trong 3 ngày đó, tôi mới nhận ra rằng: Tìm được một người thực sự tốt trong cuộc sống xô bồ này quả là khó. Có thể, chàng thanh niên đó không có trình độ, hiểu biết nhiều như những người tốt nghiệp đại học hoặc cao hơn nữa. Nhưng điều đáng quý nhất và đáng trân trọng nhất là cậu ấy có cái ‘tâm’. Có cái ‘tâm’ trong cuộc sống thì mới có cái ‘tâm’ trong công việc được. Ðấy là thứ mà công ty tôi cần”.
Có thể nhiều người nghĩ đây chỉ là việc ngẫu nhiên, nhưng thực ra trong sự ngẫu nhiên đó lại có tính tất yếu của nó. Rất nhiều người đã có mặt ở trên sân ga, nhưng chỉ có chàng trai đó mới nhận được niềm hạnh phúc bất ngờ như vậy. Không phải ngẫu nhiên mà anh ta có được một cơ hội tốt đẹp đến như thế mà điều quan trọng là anh đã biết chia sẻ chữ ‘tâm’ của mình cho mọi người xung quanh.
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (22-11-2015 03:54 AM)
21-11-2015, 09:23 PM
Bài viết: #4
RE: ĐỂ QUÊN LẠI
Einstein và Henry Ford là những kẻ ngốc, thoạt nghe có vẻ khôi hài nhưng đây là những lời dè bỉu mà hai nhân vật nổi tiếng này từng nhận được, dù họ đã rất thành danh trong sự nghiệp. Họ có thật sự ngốc hay không và vì sao, hãy nghe câu chuyện sau để rút ra bài học cho bản thân.
Henry Ford, người sáng lập ra tập đoàn Ford, sinh thời đã bị Chicago Tribune, một trong những tờ báo lớn nhất của Mỹ, bôi bác trên mặt báo rằng, ông là 1 kẻ ngu dốt. Mặc dù Henry từng là 1 trong 3 người giàu nhất thế giới.
Trước sự bôi bác ấy, Henry Ford đã kiện Chicago Tribune ra tòa. Trước tòa, luật sư của Chicago Tribune đã minh chứng sự ngu dốt của ông Henry bằng một số câu hỏi kiến thức cơ bản kiểu như: Ai là tổng thống trẻ nhất nước Mỹ, tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ, vv..
Henrry Ford không trả lời được những câu hỏi này nên vị luật sư đã nói rằng, “Các vị đã thấy Henry Ford ngu dốt thế nào chưa?”.
Tương tự, Einstein, nhà bác học vĩ đại, cũng bị kết luận là một kẻ ngu dốt, thiểu năng về trí tuệ. Nguyên nhân là do ông cũng chịu thua trước câu hỏi: Một dặm (Anh) bằng bao nhiêu foot?
Trước những câu hỏi của vị luật sư này, Henry Ford đã đáp lại,“Tôi cần gì phải nhớ những điều đó khi mà có thể ngay lập tức cung cấp cho anh 1 người có thể trả lời được tất cả các câu hỏi tương tự? Đó là trợ lý của tôi”.
Cùng quan điểm trên, Einstein trả lời rằng, “Tôi cần gì phải nhớ 1 dặm dài bao nhiêu foot, khi mà chỉ mất 2 phút tôi có thể tìm ngay đáp án trong cuốn bách khoa toàn thư”.
Vậy nên, đầu hay trí óc nên được sử dụng để suy nghĩ, tư duy và phân tích, hơn là việc coi nó là “một cái kho để nhồi nhét những con số“.
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (22-11-2015 03:54 AM)
22-11-2015, 03:45 PM
Bài viết: #5
RE: ĐỂ QUÊN LẠI
Những bài học hay!
1.
Một vị thiền sư nhìn thấy con bọ cạp rơi xuống nước, bèn quyết tâm cứu nó. Ai ngờ vừa chạm vào nó, đã bị nó chích vào tay. Vị thiền sư không sợ hãi, lại một lần nữa ra tay, lần này ông lại bị chích. Người bên cạnh nói: “Nó lúc nào chẳng chích người, hà tất phải cứu nó?”. Vị thiền sư đáp: “Chích người là bản năng của con bọ cạp, còn lương thiện là bản năng của tôi, sao tôi có thể vì bản năng của nó, mà vứt bỏ bản năng của tôi?”.
Kết luận: Lỗi sai của chúng ta nằm ở chỗ, bởi vì đám đông mà thay đổi bản thân.
2.
Ba người ra khỏi nhà, một người mang ô, một người mang gậy chống, một người đi tay không. Khi quay trở về, người cầm ô quần áo ướt sũng, người cầm gậy chống bị ngã, người thứ ba bình an vô sự. Thì ra, người có ô khi trời mưa đã bước đi mạnh bạo, cuối cùng bị ướt.
Khi đi chỗ đường trơn, người chống gậy cậy mình có gậy nên đi nhanh, kết quả chốc chốc lại bị ngã. Người đi tay không, khi trời đổ mưa, anh ta trú, khi thấy đường trơn trượt, anh ta đi cẩn thận, ngược lại lại bình yên vô sự.
Kết luận: Đôi khi, không phải là chúng ta thất bại vì khiếm khuyết của chúng ta, mà là thất bại vì ưu thế của chúng ta.
3.
Một nhà có ba người con trai, họ trưởng thành trong những trận cãi vã không ngừng của cha mẹ, mẹ của họ lúc nào cũng bị cha họ đánh đập thương tích đầy mình.
Người con cả nghĩ: Mẹ thật đáng thương! Sau này mình phải đối tốt với vợ mình hơn.
Người con thứ hai nghĩ: Kết hôn thật chẳng có nghĩa lý gì, sau này mình lớn lên chắc chắn sẽ không lấy vợ!
Người con thứ ba nghĩ: Thì ra, chồng có thể đánh đập vợ như vậy!
Kết luận: Cho dù môi trường sống giống nhau, nếu cách tư duy không giống nhau, sẽ kéo theo những cuộc đời không giống nhau.

4. Bài học số 4
Một tiểu hòa thượng phụ trách quét dọn lá rơi trong chùa, mỗi ngày phải tốn rất thời gian mới quét xong. Có người nói với cậu rằng: “Trước khi quét dọn cậu hãy dùng sức rung cây cho lá rụng hết, sau đó hẵng quét, như vậy ngày mai sẽ không cần phải quét nữa”.
Tiểu hòa thượng cảm thấy có lý, vui vẻ làm theo, thế nhưng ngày hôm sau, lá vẫn rơi đầy sân chùa.
Kết luận: Bất luận hôm nay bạn có nỗ lực thế nào, thì ngày mai lá vẫn rơi. Dục tốc bất đạt, làm tốt chuyện của ngày hôm nay, chính là có trách nhiệm với cuộc đời của mình.

5. Bài học số 5
Một con quạ trong chuyến bay của mình đã gặp một con chim bồ câu đang trên đường về nhà. Con chim bồ câu hỏi: “Cậu muốn bay đi đâu thế?”.
Con quạ trả lời: “Thực ra tôi không muốn đi, nhưng mọi người đều chê tiếng kêu của tôi không hay, cho nên tôi muốn rời khỏi đây”.
Con chim bồ câu nói với con quạ: “Đừng phí công vô ích nữa! Nếu cậu không thay đổi giọng nói của mình, thì dù cậu có bay đến đâu đi chăng nữa cũng không được chào đón đâu”.
Kết luận: Nếu bạn hy vọng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp, vậy hãy bắt đầu từ việc thay đổi bản thân mình.
THANK YOU
22-11-2015, 03:54 PM
Bài viết: #6
RE: ĐỂ QUÊN LẠI
Bài học từ những người ghét chúng ta

Con người ta sinh ra không phải để ghét người khác, thế nhưng cuộc đời thì không hề đơn giản, và rồi ai trong chúng ta sẽ có lúc nhận ra mình ghét ai đó, thậm chí là thù địch. Đó cũng là một trải nghiệm để chúng ta học được nhiều điều, để sinh tồn, để vượt qua và để trưởng thành. Thực lòng mà nói những kẻ ta ghét không phải hoàn toàn xấu, và họ lại còn dạy ta khá nhiều điều vô cùng giá trị nữa.

1- Tôn trọng người khác
Bài học hay nhất học được từ những “kẻ thù” của mình là sự tôn trọng với người khác. Bởi vì, họ không tôn trọng và họ luôn đối xử tệ hại với bạn. Điều đó quả thực khó chịu, và bạn cũng muốn đối xử với họ y như cách họ đối xử với bạn; “anh không tôn trọng tôi thì sao tôi phải tôn trọng anh?”. Nhưng như thế nghĩa là bạn đã bị ảnh hưởng bởi họ, bị họ kéo theo.
Thay vì trả đũa với thái độ sao chép lại từ những kẻ mình ghét, hãy tôn trọng họ. Sự tôn trọng không có nghĩa là phải thích họ. Tỏ ra tôn trọng đối phương chứng tỏ rằng bạn là một người tử tế và nếu may mắn thì người kia cũng sẽ dần tôn trọng bạn.

2- Nhìn nhận một cách cởi mở
Có nhiều người không ưa ta vì họ không thể chấp nhận được điều gì đó ở ta. Bạn có thể bị ghét vì bạn tự nhiên thu hút được nhiềungười mà chẳng phải làm gì, hoặc tại có chuyên môn giỏi hơn một người đã làm việc lâu năm hơn, hay đơn giản là có quan điểm sống khác họ. Sự khác biệt là giữa người với người là rất tự nhiên và thế giới này cần sự khác biệt đó. Từ phía bạn, thay vì thù ghét họ, hãy suy nghĩ cởi mở và chấp nhận sự khác biệt của họ.

3- Bình tĩnh suy xét
Điều khó chịu nhất là những kẻ ghét lại rất hay kiếm chuyện để thử thách lòng kiên nhẫn của bạn. Họ hầu như không đồng ý với bất cứ điều gì bạn nói hay làm. Bạn luôn phát điên khi có họ xung quanh, hoặc là phải học cách để suy nghĩ bình tĩnh hơn. Những kẻ đáng ghét này dạy bạn giá trị của việc hít sâu và nghĩ kỹ về những gì bạn nói. Dù sao đi nữa, bạn đâu có muốn trở thành giống như họ ?

4- Thay đổi để không trở thành mẫu người bạn ghét
Đôi khi những kẻ ta thù ghét lại chính là hình ảnh phản chiếu của chính ta. Bạn bắt đầu phàn nàn về họ để rồi nhận ra cũng có những điểm tệ hại tương tự. Đối với nhiều người, đó là sự thức tỉnh để thay đổi. Bằng cách mổ xẻ về những kẻ thù của mình, bạn nhìn thấy những điều chưa tốt của mình và tìm cách chấn chỉnh. Nhờ có họ, bạn có thể trở thành một người tốt hơn, chỉ đơn giản là vì bạn không muốn trở thành loại người như vậy. Đôi khi, hãy cảm ơn kẻ thù vì món quà tuyệt vời đó.

5- Biết cách tranh luận có mục đích
Với nhiều người trong chúng ta, tranh cãi không có gì là tốt đẹp cả, nói đủ thứ trên đời nhưng không thực sự nói điều cần nói và cũng không lắng nghe đối phương nói. Hãy mường tượng lại cuộc tranh cãi gần nhất với kẻ bạn ghét, có nhớ họ đã nói gì và cách bạn phản ứng với họ ra sao? Nhớ lại một cuộc tranh cãi với cái người khó ưa đó chẳng có gì vui cả, nhưng bạn sẽ nhận ra rằng mình rất mất thời gian và mệt mỏi vì kiểu tranh luận chỉ để chiến đấu chứ không đem lại được lợi ích gì. Dù sao thì nếu vẫn phải tranh cãi với người đó, thì tức là công việc hay cuộc sống vẫn phải liên quan với họ và mục đích ở đây là để đạt tới một thoả thuận chung cho hai bên chứ không phải “chiến” nhau xem ai dữ dằn hơn ai.

6- Không phán xét
Vì sao kẻ thù không ưa bạn? Họ có thực sự hiểu bạn không? Nhiều người đánh giá một người và quyết định ghét người đó mà chẳng cần thời gian để tìm hiểu về người đó. Những kẻ bạn ghét dạy cách tìm hiểu về người khác trước khi đánh giá họ. Có thể bỏ lỡ một mối quan hệ tốt đẹp khi bạn quyết định ghét người ta từ cái nhìn đầu tiên. Hãy tìm hiểu kẻ thù của mình để hiểu vì sao bị xử sự như vậy, thường thì mọi người đều có lý do để cư xử theo một cách nào đó, nhưng nếu tìm hiểu xong mà vẫn không thể ưa được người ấy thì biết mình biết người cũng tốt thôi mà.

7- Phải luôn mạnh mẽ
Đời không là mơ, và nghịch cảnh thì luôn tồn tại. Dù có tử tế đáng yêu như thiên thần thì không phải ai cũng thích bạn đâu, thậm chí sẽ luôn có ai đó ghét bạn cay đắng. Ở đây là bạn phải luôn mạnh mẽ. Những kẻ đáng ghét giúp bạn luôn rèn luyện bản lĩnh của mình, căng não để đối phó và củng cố tinh thần để chiến thắng. Dù gặp họ chẳng vui chút nào nhưng nhờ họ mà bạn trở thành con người kiên cường và bản lĩnh hơn nhiều đấy.

Chẳng ai trong chúng ta muốn bị ghét hay muốn kết nạp những “kẻ thù” vào cuộc sống của mình. Nhưng xét cho cùng thì những kẻ bạn ghét đó lại chính là những người dạy bạn những bài học đáng giá và khó học nhất trong đời. Và còn có một câu nói rất thú vị về họ: “Bạn bè có thể quên ta, nhưng kẻ thù thì không bao giờ!”
THANK YOU
22-11-2015, 04:01 PM
Bài viết: #7
RE: ĐỂ QUÊN LẠI
Nếu nhớ kỹ và thực hành những lời này sẽ đem đến một kết quả tốt

Một câu nói chân thực:
1. Trân quý sinh mệnh, vui vẻ với cuộc đời

Hai câu nói thành tâm
1. Đừng để ngoại vật sai khiến tâm linh của mình
2. Đừng để tiền bạc thay thế tình thân.

Ba câu nói lương tâm
1. Hiếu kính tốt cha mẹ, bởi vì họ là người đã sinh ra và dưỡng dục mình
2. Bồi dưỡng tốt con cái, bởi vì chúng mới chính là hy vọng của mình
3. Hòa thuận tốt với vợ, chồng bởi vì họ chính là người ở bên mình cả đời

Bốn câu nói nội tâm
1. Dù sống vừa mệt, vừa khổ cũng phải nở một nụ cười
2. Những sự tình không như ý trong cuộc đời thường là 8-9 phần, đừng nhìn vào 8-9 phần này mà hãy nghĩ đến 1-2 phần còn lại.
3. Thường xuyên gột rửa tâm linh, loại bỏ tro bụi
4. Học cách sống đơn giản, đơn giản là một loại tưởng bình thường mà không bình thường.

Năm câu nói tri tâm
1. Đừng vì việc nhỏ mà phải so đo
2. Đừng vì tiền bạc mà chịu phiền não
3. Đừng vì tham lam mà bị che phủ
4. Đừng vì tình cảm mà làm phức tạp
5. Đừng tìm người khác để đi so sánh

Sáu câu danh ngôn
1. Tin tưởng bản thân, hãy mỉm cười để đón nhận mọi thử thách của cuộc đời
2. Khích lệ chính mình, dùng hành động và sự cố gắng để chứng minh bản thân mình không thua kém người khác.
3. Ủng hộ chính mình, khiến mình luôn bảo trì một lòng hướng lên.
4. Tôi luyện chính mình để tâm tính của mình luôn bảo trì sự thanh thản
5. Hoàn thiện chính mình để mình trở thành hoàn mỹ
6. Quên đi chính mình để nhanh chóng tìm được con đường đến với Phật.

Bảy câu nói của người xưa
1. Đừng so sánh, đừng tự giận mình
2. Làm nhiều, nói ít trong tâm cân bằng
3. Ăn ít muối, ăn nhiều chua, ít chơi bài bạc, đi bộ nhiều
4. Ngủ đúng giờ, dậy đúng giờ, rèn luyện thể dục thể thao
5. Vợ chồng yêu thương nhau, con cái hiếu thảo, coi trọng gia đình
6. Hành thiện, tích đức trong lòng hướng Phật
7. Chịu một chút thiệt thòi, một chút khổ, ngốc một chút, ngốc cũng là hạnh phúc
(Mai Trà biên dịch)
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (23-11-2015 08:16 AM)
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS