Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
CHẤP
22-02-2016, 10:20 PM
Bài viết: #1
CHẤP
PHÚT CUỐI SẼ BIẾT

Ngày xưa có một ông họa sĩ và ông muốn truyền nghề cho học trò của mình . Người học trò rất sung sướng nhận lời thầy . Ông nói :
- Con hãy vẽ một bức tranh đẹp nhất mang đến đây .


Người học trò mang tác phẩm của mình đến và nói :
- Đây là bức tranh tâm huyết nhất của con
- Con hãy mang bức tranh này đến treo ở trung tâm thành phố và ghi rõ : Nếu ai tìm được điểm sai thì hãy đánh dấu chì giúp tôi .
Một tuần sau …
- Thầy ơi bức tranh của con có cả nghìn người đánh dấu
- Hãy vẽ lại một bức tranh giống hệt như vậy , đặt lại chổ củ và ghi dòng chữ : Nếu bức tranh bị sai thì hãy sửa lại giúp tôi
Một tuần sau …
- Thầy ơi lạ thật , sao không có ai sửa cho con cả !
Bây giờ người thầy mới nói :
- Dù con làm việc có giá trị đến đâu , nhưng vẫn có hàng triệu người sẵn sàng vạch lá để tìm sâu , để chê bai việc của con làm ….
Nhưng để tìm một người dám dấn thân để hành động thì khó lắm con à , vì họ sợ người khác cũng sẽ chê bai giống họ .


KHIÊM TỐN…

Tại một buổi lễ tốt nghiệp tại một trường cấp hai , thầy hiệu trưởng đọc tên học sinh xuất sắc nhất trong năm học . Đọc đến lần thứ ba mà vẩn chưa thấy ai đi lên sân khấu .
Thầy hiệu trưởng nhìn xuống hỏi cậu học sinh xuất sắc đang bình thản ngồi bên dưới :
- Em không nghe thầy gọi tên à ?
Cậu học sinh đứng lên lễ phép :…
- Dạ thưa thầy , em có nghe . Nhưng em sợ các bạn không nghe rõ tên ạ .

Danh lợi đã vô tình trở thành chiếc lồng nhốt chúng ta vào trong ấy . Chúng ta luôn giáo dục con em mình , phải cố gắng học thật giỏi , phải trở thành nhân vật thật xuất sắc , nhưng lại ít khi dạy các em tính KHIÊM TỐN .

ĐƠN GIẢN

Thầy giáo hỏi học sinh :

- Giả dụ các em nhóm bếp để đun một nồi nước , nhưng khi mới đun một nửa thì củi đã sắp hết … Lúc đó các em sẽ làm thế nào ?

Có em nói sẽ sang hàng xóm xin ít củi , có em nói sẽ ra ngoài mua thêm . Thầy giáo nghe vậy liền nói :

- Sao không ai nghĩ sẽ đổ bớt nước trong nồi đi nhỉ ?

Tương tự như vậy , mọi chuyện trên đời này có được ắt có mất , chứ không thể lúc nào cũng suôn sẻ , phải chấp nhận đánh đổi để đạt được mục đích của mình .

THẢ LỎNG

Một ông lão bảo cháu của mình nắm chặt tay lại trong vòng 10 giây , rồi hỏi

- Cháu cảm thấy thế nào ?

- Hơi mỏi tay ạ – Đứa bé trả lời

Ông lão lại hỏi :

- Hãy cố nắm chặt thêm nữa đi

Đứa bé làm theo lời ông, được vài giây đã kêu lên :

- Mỏi lắm ông ạ ! Tay cháu còn hơi đau nữa

- Được rồi , bây giờ cháu hãy thả lỏng tay ra . Cháu thấy sao?

- Dễ chịu hơn nhiều ạ !

- Cháu thấy đấy , khi con người đã quá mệt mỏi , thì điều cần làm không phải là gồng mình lên gắng gượng mà là thả lỏng bản thân , cho phép mình được thư giản . Khi cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ thì mới nên tiếp tục làm những việc còn đang dang dở , kết quả sẽ có thể tốt đến không ngờ . Ngược lại , nỗ lực một cách cố chấp thì sẽ chỉ càng làm hỏng việc mà thôi .

CHĂN BÔNG

Trong một ngôi chùa cũ nát, tiểu hòa thượng chán nản thất vọng nói với lão hòa thượng: ” trong cái chùa nhỏ bé này chỉ có hai hòa thượng chúng ta, lúc con đi xuống núi hóa duyên, mọi người đều là nói những điều ác với chúng ta, còn thường xuyên gọi con là hòa thượng hoang. Họ cho chúng ta tiền hương khói càng ngày càng ít đến thê thảm.”
Tiểu hòa thượng nói tiếp: ” Hôm nay con đi khất thực, trời lạnh như vậy không có một ai mở cửa cho con, đến cơm bố thí cũng được ít. Chùa Bồ Đề chúng ta muốn thành một ngôi chùa ngàn gian, tiếng chuông vang xa không ngớt như sư phụ nói, con e là không thể.”

Lão hòa thượng khoác lên mình chiếc áo cà sa không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại lẳng lặng nghe, tiểu hòa thượng cứ nói và cằn nhằn liên miên…

Cuối cùng lão hòa thượng mở mắt to hỏi: ” Bây giờ bên ngoài gió bấc thổi mạnh, lại có băng tuyết ngập trời, con có thấy lạnh không?”

Tiểu hòa thượng toàn thân run rẩy nói: ” Con lạnh, hai chân con đều tê cóng cả rồi!”

Lão hòa thượng nói: ” Vậy chi bằng chúng ta đi ngủ sớm đi.”

Lão hòa thượng và tiểu hòa thượng tắt đèn chui vào trong chăn ngủ.

Một giờ sau lão hòa thượng hỏi: ” Bây giờ con có thấy ấm không?”

Tiểu hòa thượng trả lời: “Đương nhiên là con thấy ấm rồi, giống như ngủ dưới ánh mặt trời vậy.”

Lão hòa thượng nói:

” Khi nãy, chăn bông để ở trên giường là lạnh, thế nhưng khi có người nằm vào lại trở nên ấm áp. Con thử nói xem, là chăn bông sưởi ấm cho người hay là người sưởi ấm cho chăn bông đây?”

Tiểu hòa thượng nghe xong liền nở một nụ cười nói: ” Sư phụ, người thật là hồ đồ rồi đó, chăn bông làm sao có thể sưởi ấm cho người được, phải là do con người làm chăn bông ấm lên mới đúng chứ!”

Lão hòa thượng hỏi: ” Chăn bông đã không cho chúng ta sự ấm áp lại còn cần chúng ta đi sưởi ấm nó, như thế thì chúng ta còn đắp chăn bông làm gì?”

Tiểu hòa thượng nghĩ nghĩ một lát rồi nói: ” Mặc dù chăn bông không sưởi ấm cho chúng ta, nhưng chăn bông dày lại có thể giữ hơi ấm cho chúng ta, khiến cho chúng ta ngủ được thoải mái.”

Trong bóng tối lão hòa thượng hiểu ý cười cười:” Chúng ta là hòa thượng tụng kinh rung chuông, chẳng phải là giống người nằm dưới chăn bông? Còn những chúng sanh kia chẳng phải họ là một cái chăn bông dày đó sao? Chỉ cần chúng ta một lòng hướng thiện, thì chiếc chăn bông lạnh như băng kia cuối cùng cũng sẽ được chúng ta sưởi ấm. Lúc đó ” cái chăn bông” dày kia cũng sẽ biết sưởi ấm cho chúng ta. Chúng ta ngủ trong ” cái chăn bông” như vậy chẳng phải rất ấm áp sao? Ngôi chùa ngàn gian, tiếng chuông chùa ngân vang không ngớt, còn có thể là trong mơ được sao?”
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (26-02-2016 04:33 AM)
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS