Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
Hai mối tình tan vỡ
01-09-2016, 08:24 AM
Bài viết: #1
Hai mối tình tan vỡ
Kinh moi ba con doc cho vui nha vui cua

Hai mối tình tan vỡ

Gần cả tháng nay hai Hoàng không tài nào ngủ được. Lý do đơn giản là anh đang tức giận cho một mối tình tan vỡ. Anh giận, giận cho cô ba Hường đã lỡ bước sang ngang, khiến cho anh bỏ ăn bỏ ngủ và tàn tạ như kiếp hoa tàn, rồi ôm mối hận tình với cung đàn vĩnh biệt

Một buổi sáng trời mưa, anh lang thang ra chợ để tìm cái gì lót dạ thì bắt gặp cô ba Hường đang ngồi ăn hủ tíu ở ngay đầu chợ Cầu Ông Lãnh, anh liền đi đến và hỏi:
--Hường ơi, tại sao em lại nỡ bỏ anh đi tựa như thuyền ra cửa biển, để cho tình của hai ta tan vỡ như Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài?"

Cô ba nghe nói vậy liền đứng phắt dậy, ngó anh hai một cái rồi ngoe nguẩy bỏ đi với cái mặt lạnh lùng và oai hùng như cô gái Đồ Long. Hai Hoàng vẫn đi lẻo đẻo theo sau thủ thỉ thì thầm:
--Tại sao em lại không nói với anh một lời nào? Tại sao em ghét anh dữ vậy? Tình yêu của anh dành cho em bao giờ cũng tràn đầy như tấm lòng của biển. Còn em thì quá cay đắng lạnh lùng với anh tựa song long thần chưởng.

Cô ba Hường vẫn im lặng bước đi không thèm nhìn anh hai Hoàng nửa con mắt. Hai Hoàng vẫn tò tò theo sau mà nói:
--Em à, chuyện đã qua rồi, em đừng giận anh nữa mà. Anh thì lúc nào cũng muốn tình của hai đứa mình được đẹp duyên chùa tháp. Dù có xây đắp tình yêu trong manh áo quê nghèo, dù cho anh có phải làm việc vất vả đến phơi thây ngoài Vạn Lý Trường Thành. Dù cho có đi khắp chân trời góc biển làm cánh chim trời bạt gió, hay làm Hoàng Đế của thây ma....Thì anh đây vẫn một lòng yêu em và ước muốn cùng em xây dựng hạnh phúc nơi chân trời mới. Nếu em không chê thì anh đây sẽ tặng em hai chuyến xe hoa thắm đượm tình anh trong nửa bản tình ca.

Cái anh chàng nầy miệng môi dẻo dai, nói hoài không ngừng nghĩ, và cứ lẽo đẻo đi theo. Cuối cùng thì cô ba cũng siêu cái lòng, đứng lại và nói như vầy nè:
--Tui đây ớ đâu có dám giận hay chê bai gì người ta đâu. Anh nghèo anh giàu anh khổ tui vẫn yêu mà. Chỉ có điều anh lưu manh hung dữ quá à, ai mà chịu nổi.

Hai Hoàng nghe vậy bèn cướp lời:
--Anh đâu có hung dzữ đâu em, anh hôn ít ít thôi hè. Anh nào có hung như Lệnh Xé xác, hay người giết mướn, hay đao phủ đâu em. Tại em hỏng biết đó thôi, chớ anh đây thật hiền hoà như Phật tử Hốt quy, luôn ở bên người con gái dịu dàng e ấp như nụ cười sư nữ, có một tâm hồn của người Mẹ Việt Nam.

--Cái anh nầy giỏi nịnh không à, cái miệng ngọt sớt như mía lùi vậy đó, ai nghe cũng mê hết.

--Em đẹp như người đẹp Tô Châu, còn anh đây thì hùng dũng như anh hùng Xạ Điêu. Chúng ta hãy cùng nhau xây đắp tình yêu để nửa đời hương phấn khỏi phải cô liêu lạnh lùng.

Dù rằng hai Hoàng có năn nỉ ỉ ôi, và dù rằng ba Hường nghe cũng có êm tai, mát mặt, và cũng có chút xiêu lòng, nhưng cuối cùng thì cô ba cũng bỏ đi một nước không thèm ngó lại khiến cho anh bị bơ vơ lạc lỏng giữa chợ nầy.
... Từ khi ba Hường bỏ quê ở Cà Mau lên Saigon sinh sống, thì hai Hoàng rất buồn và đau khổ. Anh chẳng muốn làm gì và cũng chẳng muốn ăn chi. Ngày đêm cứ say sỉn. Ba má anh thấy vậy bèn kiếm chổ mối mai để anh quên đi mối tình cũ. Ngày tháng qua đi, cuối cùng hai Hoàng cũng nguôi ngoai và nghe lời cha mẹ đi lấy vợ. Sau đó dọn lên Saigon sinh sống. Nghe bạn bè nói cô ba Hường ở gần chợ Cầu Ông Lãnh, nên anh thường lân la đến đó để dò la. Rồi nhớ lại chuyện ngày xưa, nên tức giận, và cứ trằn trọc bân khuân giấc chẳng thành.

Gặp lại cô ba Hường sáng nay, sau khi chia tay, anh đâm ra lo cho cái tình nghĩa phu thê của mình cũng đang rạn nức vì những bất hoà. Ngẫm nghỉ, anh lại lo sợ cho hai chiều ly biệt, sợ con vợ nhà nó ôm gói ra đi, sợ nó sống lang thang như bà chúa ăn mày, sợ nó vất vả như người không mẹ. Bao nhiêu lo sợ, sợ rồi lo, cuối cùng nó cũng xảy ra. Một ngày kia vơ anh đã bỏ anh mà tìm đường lên xứ Thái. Anh năn nỉ quá chừng, nhưng đành bất lực nhìn theo mà lệ đổ như mưa rừng. Anh khóc, khóc thật nhiều như đứa trẻ lên ba, lệ cứ rơi dài trên hai má như nước mắt kẻ sang Tần. Từ nay anh đành sống một mình, cô đơn như sầu lên ngọn cỏ, mỗi sáng chiều gởi hồn về theo lá của rừng xanh. Ngày ngày đã không còn nhìn thấy đôi mắt người xưa. Hai mùa thu lạnh anh hai Hoàng vẫn đợi chờ vợ quay về, nhưng đáp lại là sự trống vắng bên vườn Hạnh sau chùa. Nhớ lại năm xưa, khi ngày cưới gần kề, anh rất nôn nóng cho cái ngày ấy mau tới để anh được đưa nàng về dinh. Anh quý vợ như tình nàng ca kỹ, như cô giáo hiền, như người đẹp Bạch Hoa Thôn. Hai Hoàng tự hứa với lòng rằng cho dù có ai đó lấy Đồ Long Đao hay Gươm Ngũ Đế cũng không thể chia rẽ được tình yêu của anh dành cho vợ. Thế nhưng hôm nay, anh lại bị bội phản, để năm canh bụi mờ ải nhạn, để tình anh theo nước chảy qua cầu.

Trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống, và tuổi đời cũng đã nhiều, anh không còn buồn bả bê tha như xưa. Chỉ buồn cho số kiếp bọt bèo. Anh buồn chán nên ra dưới cội Bồ Đề, để nhìn trăng sương Cầu Trúc, và gởi lòng mình theo tiếng trống sang canh. Xa xa có tiếng gì nghe ghê rợn như là hồn ma báo oán, như quỷ bão phong ba. Sáng ra nhìn sương mù trên non cao mà lòng dạ rối bời. Cứ nhớ mãi bóng hình người vợ tựa như con gái chị Hằng.

"Em đã lỡ bước sang ngang, coi như một trang tình sử nửa lại qua, dù sao thì anh cũng mãi yêu em như yêu cô gái sông Đà, bởi vì mắt em là bể oan cừu ngàn năm." Hai Hoàng nghĩ bụng như thế và cũng để tự an ủi mình. Một mối tình đầu tan vỡ, vì nàng đã lỡ bước sang ngang, một mối tình cuối cũng vỡ tan vì người vợ đầu ắp tay gối lại bội phản. Hai mối tình đến rồi đi, cuối cùng anh vẫn là anh, một mình một bóng cho đến cuối cuộc đời.
QThái

(Phỏng theo bài hát của ns Văn Hường)


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS