Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
ĐỜI NHƯ CHIẾC LÁ
04-10-2017, 09:20 PM
Bài viết: #1
ĐỜI NHƯ CHIẾC LÁ
Cuộc đời như chiếc lá, thoáng chốc lá đã lìa cành. Mỗi phút giây cuộc sống đều đáng tựa ngàn vàng, vậy nên phải trân quý, khi mọi thứ đã đi qua, hối tiếc cũng đã quá muộn màng.

Gió theo đuổi lá, hứa hẹn sẽ dẫn lá đi ngao du thế giới bên ngoài. Lá do dự, vội hỏi ý kiến của cây.
Cây nói: “Nếu em không rời đi, anh cũng sẽ không buông bỏ”.
Cuối cùng, có một ngày, lá bị gió làm dao động, nên đã lựa chọn theo gió phiêu bạt chân trời.
Trước khoảnh khắc rời xa cây, lá hỏi cây: “Anh vì sao lại không giữ em ở lại?”
Cây nói: “Trên thế gian này, không phải chỉ mỗi mình em là lá!”.
Lá lại hỏi gió: “Tại sao anh lại theo đuổi em?”
Gió chân thành trả lời: “Vì trên thế giới không có hai chiếc lá nào giống nhau”.
Lá im lặng, là vì lá không hiểu được tình yêu hay là do gió quá cố chấp?
Bởi vì yêu, cây cũng không ngăn cản chiếc lá lìa cành….
Cây hỏi lá: “Vì sao lại phải lìa xa anh?”
Lá vui vẻ nói: “Bởi vì em muốn nhìn ngắm một chút thế giới bên ngoài”.
Cây thực sự quá yêu lá, vì muốn thỏa mãn nguyện vọng của lá nên đã không giữ lá ở lại.
Gió hỏi lá: “Em vì sao lại muốn đi cùng anh?”.
Lá vui sướng trả lời: “Bởi vì anh cho em được tưởng tượng, cũng giúp em thỏa mãn được đam mê”.

Nhưng rồi cuối cùng, lá cây lại nhận kết cục thê thảm vì không giữ được mình…

Khi chiếc lá đang ngắm nhìn thế giới, thì đột nhiên gió ngừng thổi, chiếc lá lắc lư rồi rơi xuống đất.

Từ đằng xa, một chiếc xe hơi đang tiến đến, nó chạy qua khiến chiếc lá nát vụn. Cây rất thương tâm, nó hối hận vì đã không giữ lá ở lại, cũng chẳng thể làm khi khi chiếc lá đã biến dạng hình hài như thế.
Gió tiếp tục thổi, không chút xót thương, nói: “Bởi vì anh giúp em thỏa mãn, em cũng phải trả cái giá tương xứng, thậm chí là cái giá rất đắt”.

Rốt cuộc là do lá không biết quý trọng, hay do gió vô tình?

Thường cứ phải chờ đến khi bỏ lỡ, chờ đến khi không thể lui, thì mới biết được điều gì là quý trọng, mới biết điều gì không nên ôm giữ mãi.

Tâm bình lặng, mới biết được bản thân thực sự cần gì.
Lòng tĩnh lặng, mới có thể nghe thấy được tiếng gọi của con tim.
Tâm quang đãng rồi, mới có thể nhìn rõ bản chất của vạn vật.

Những thứ không thể buông bỏ ấy thực sự không phải là thứ đáng quý trọng. Những thứ đau khổ chưa hẳn là thứ sinh mệnh cần.

Mỗi bước nhân sinh, con người thường bước đi quá vội vàng. Nên học được cách dừng lại, ngắm gió mây, ngồi tĩnh nhìn hoa nở.

TÂM TĨNH thì mọi thứ cũng sẽ an định, cuộc sống mới tự tại. Đừng để nhân sinh phải thất bại bởi một chút tâm tình. Tâm Tình không phải là toàn bộ sinh mệnh, nhưng lại có khả năng ảnh hưởng đến cả cuộc đời. Tâm tình dễ gây ra rối loạn. TÂM TĨNH LẶNG, mọi thứ đều bình yên.
THANK YOU
04-10-2017, 09:55 PM
Bài viết: #2
RE: ĐỜI NHƯ CHIẾC LÁ
ÐÓA HOA KHÁT VỌNG (Kahlil Gibran)

Có một nàng hoa Violet yêu kiều và ngào ngạt hương sống bình yên giữa đám bạn bè, đong đưa một cách hạnh phúc giữa muôn hoa khác trong một khu vườn vắng. Một buổi sáng nọ, khi những cánh hoa vẫn còn lấp lánh những hạt sương đêm, nàng nghiêng đầu và ngó quanh; nàng bỗng thấy nụ hoa hồng xinh đẹp vươn người lên cao một cách tự hào giống như ngọn đuốc đang cháy tỏa ánh sáng rạng ngời.

Nàng hoa Violet hé đôi môi màu xanh da trời và nói: "Thật không may làm sao khi ta sinh ra trong kiếp hoa này, với một vị trí hèn mọn làm sao. Mẹ tự nhiên đã tạo ra ta sao ngắn ngủn và nghèo nàn thế này... ta sống lè tè ngay mặt đất và không thể nào vươn được lên bầu trời trong xanh, hay ngước mặt đón ánh mặt trời như những nụ hồng kia"

Và khi nụ Hồng nghe những lời của người bạn láng giềng này, nàng đã cười và phê phán, "Em nói nghe kỳ lạ làm sao. Em đã thật may mắn mà em không biết vận may của mình. Mẹ tự nhiên đã ban tặng cho em một sắc đẹp và hương thơm mà bà đã không cho bất kỳ ai khác... Hãy dập tắt ý nghĩ ấy đi, bằng lòng với chính mình và nhớ rằng ai tự hạ thấp mình sẽ được nâng lên và ai tự nâng mình lên sẽ phải bị đè bẹp."

Nàng hoa Violet trả lời, "Chị đang an ủi em bởi vì chị có được điều mà em ước ao... Chị còn định làm đắng lòng em với cái ý nghĩa chị là người vĩ đại... Thật đau đớn làm sao khi thuyết giáo về sự may mắn cho một trái tim đang đau khổ! Và mạnh mẽ thay khi đóng vai một kẻ dạy đời giữa kẻ yếu ớt"

Mẹ tự nhiên đã nghe thấy cuộc nói đối thoại giữa hoa Violet và hoa hồng; bà lại gần và nói: "Con gái violet của ta, điều gì đã xảy đến với con thế? Con đã từng rất ngọt ngào và khiêm cung trong tất cả những lời nói và hành động kia mà. Ðiều gì đã thâm nhập vào trong trái tim và làm cho con trở nên lạnh lùng thế kia?" Với một giọng bào chữa, Violet trả lời bà: "Ồ, người mẹ vĩ đại và nhân hậu, đầy lòng thương yêu và cảm thông, con van mẹ bằng tất cả trái tim và tâm hồn mình, hãy ban cho con một đặc ân và cho phép con được làm hoa hồng trong một ngày".

Mẹ tự nhiên đáp: "Con không hề biết điều con đang tìm kiếm; con không nhận nhức được tai họa tiềm ẩn đàng sau tham vọng mù quáng của con. Con sẽ hối hận nếu con là một hoa hồng, và khi đó việc ăn năn cũng là vô ích". Violet nài nỉ. "Hãy cho con thành một đóa hồng cao lớn, bởi vì con ước mong được ngẩng cao đầu với một niềm kiêu hãnh; đây sẽ là việc của riêng con, con bất chấp số phận mình ra sao." Mẹ tự nhiên quát lên: "Ðóa hoa violet bất trị và ngu dốt kia, ta sẽ cho mi được toại nguyện, Nhưng khi tai họa rơi xuống đầu mi, mi hãy than khóc với chính mình đấy"

Và mẹ tự nhiên vươn ngón tay huyền bí và kỳ diệu ra, chạm vào rễ của Violet, Violet lập tức biến thành một đóa hồng cao lớn, vươn lên trên tất cả những đóa hoa khác trong vườn.

Bầu trời chiều bỗng dầy đặc mây đen, tiếng sấm dữ dội phá tan sự tĩnh lặng, một trận mưa như trút xuống khu vườn cùng những trận cuồng phong. Cơn bão dữ làm gãy nát cành và trốc gốc những cây hoa cao lớn, chỉ chừa lại những cây nhỏ nằm sát mặt đất thân thương. Khu vườn đơn độc ấy đã hứng chịu tai ương của những trận không chiến. Khi cơn bão tan đi, trời quang mây tạnh, tất cả những cành hoa kia nằm sõng sượt và không một cây nào có thể thoát khỏi cơn phẫn nộ của Tự nhiên ngoại trừ một nhóm violet nhỏ bé, náu mình bên cạnh bức tường của khu vườn.

Ngước đầu lên và nhìn thấy thảm kịch của các loài thảo mộc khác, một trong những đóa hoa violet mỉm cười hạnh phúc và lao xao với đồng loại: “Hãy nhìn cơn bão tố đã làm gì đối với những đóa hoa hợm hĩnh đây này!”. Một nàng violet khác nói: “Chúng ta tuy nhỏ bé, và sống lè tè dưới đất, nhưng chúng ta an toàn trước cơn thịnh nộ của bầu trời”. Và nàng violet thứ ba thêm vào, “Bởi vì chúng ta thấp bé nên cơn bão kia không thể nào đánh bại được”

Vào giây phút ấy, nữ hoàng của loài violet đã nhìn thấy bên cạnh mình đóa hoa violet “cải đạo” kia bị gãy gập sau cơn bão và đang quằn quại trên nền đất ẩm giống như một thương binh trên chiến trường. Nữ hoàng violet nhìn lên, gọi cả họ hàng và nói: “Hãy xem kìa, các con gái của ta, hãy suy nghiệm về những gì mà Sự Tham Vọng đã đối xử với đóa hoa Violet, kẻ đã trở thành hoa hồng trong một giờ. Hãy nhớ rằng cảnh tượng ấy là một lời nhắc nhở cho số phận tốt đẹp của các con.”

Ðóa hoa hồng đang hấp hối kia lay động và dồn hết tàn lực, khẽ nói:

“Các chị là người bằng lòng với mình, nhu mì và khờ khạo; tôi không bao giờ khiếp sợ bão tố. Ngày hôm qua, tôi cũng thế, đã hài lòng và mãn nguyện với Cuộc Sống, nhưng Sự Mãn nguyện đã như một thanh chắn, chặn giữa sự tồn tại của tôi và cơn bão dữ của Cuộc Sống, giam hãm tôi trong một sự bình yên bạc nhược và thiếu sinh khí và sự tĩnh lặng trong tâm hồn. Tôi có thể sống một cuộc sống như các chị đang sống bây giờ đây bằng cách bám chặt vào mặt đất với nỗi lo sợ... tôi có thể chờ cho mùa đông phủ tuyết lên mình và Thần Chết mang tôi đi, cũng như sẽ mang đi tất cả những hoa violet khác... giờ đây tôi đang hạnh phúc vì tôi đã vượt ra khỏi cái thế giới nhỏ bé của mình để khám phá được sự huyền bí của Vũ trụ.... Ðiều mà các chị chưa bao giờ đạt đến. Có thể là tôi đã quá nhiều Tham Vọng, nhưng tôi đã lắng nghe sự tĩnh lặng của màn đêm, tôi nghe bầu trời nói với trái đất rằng: Khát vọng vươn lên là mục đích chủ yếu của bản chất chúng ta. Vào giây phút đó tâm hồn tôi xao động và trái tim tôi mong mỏi vươn tới một vị trí cao hơn sự tồn tại hữu hạn của tôi. Tôi nhận ra rằng ở vực thẳm không thể nào nghe được bài ca của các ngôi sao, và chính giây phút ấy tôi bắt đầu chiến đấu chống lại sự nhỏ bé của mình và thèm khát những gì đã không thuộc về tôi, cho đến khi sự nổi loạn đã biết thành một sức mạnh vĩ đại, và sự ao ước biến thành một chí hướng... Tự Nhiên, là một đối tượng vĩ đại cho những giấc mơ sâu thẳm trong con người chúng ta, đã ban cho tôi một đặc ân và chuyển tôi thành một hoa hồng với ngón tay kỳ diệu của người.

Hoa hồng im lặng một chút, và bằng giọng nói yếu ớt, pha lẫn niềm kiêu hãnh và sự mỹ mãn, nàng nói:

"Tôi đã sống một giờ như một đóa hồng kiêu hãnh; tôi đã tồn tại trong một thời khắc như một nữ vương; tôi đã nhìn thấy Vũ trụ bằng con mắt của loài hoa hồng; tôi đã nghe tiếng thì thầm của bầu trời bằng đôi tai của đóa hồng và hứng ánh nắng với những cánh hoa hồng. Ơû đây có ai có được vinh dự như thế?".

Nói xong những lời này, nàng gục xuống với một giọng nói gấp gáp: “Bây giờ tôi sẽ giã từ cuộc đời, bởi vì linh hồn tôi đã đạt được ước nguyện. Cuối cùng tôi đã mở mang được trí óc về một thế giới bao la vượt khỏi cái thế giới chật hẹp mà tôi sinh ra. Ðấy là mục tiêu của Cuộc Sống ... Ðấy là điều bí mật của Sự Hiện Hữu". Nói xong đóa hồng run rẩy, từ từ khép lại những cánh hoa, trút hơi thở cuối cùng với một nụ cười tuyệt đẹp trên môi... một nụ cười tràn đầy niềm tin và hy vọng trong Cuộc Sống... một nụ cười của sự chiến thắng... một nụ cười của Thượng Ðế.
THANK YOU
08-10-2017, 09:46 PM
Bài viết: #3
RE: ĐỜI NHƯ CHIẾC LÁ
HãyĐỂ TỰ NHIÊN ĐI

Có một kẻ lang thang, đi vào chùa, thấy Quán Thế Âm Bồ Tát ngồi trên đài sen nhận cúng bái của mọi người, anh ta vô cùng ngưỡng mộ.

Kẻ lang thang nói: “Tôi có thể đổi chỗ ngồi với Người một lát không?”

Bồ Tát trả lời: “Chỉ cần anh không mở miệng”.

Kẻ lang thang ngồi lên đài sen. Trước mắt của anh là cả ngày hỗn loạn ầm ĩ, người đến phần lớn là cầu điều này điều kia. Anh vẫn cố gắng chịu đựng trước sau không mở miệng.

Một ngày, một phú ông đến. Phú ông: “Cầu Bồ Tát ban cho con và gia đình nhiều phước lành.” Nói xong ông dập đầu, đứng dậy, ví tiền lại bị rớt xuống mặt đất. Kẻ lang thang vừa muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng kịp nhớ đến điều kiện của Bồ Tát.

Sau khi phú ông đi ra, thì có một người nghèo bước vào. Người nghèo nói: “Xin Bồ Tát ban cho con ít tiền. Người nhà con lâm bệnh nặng, đang rất cần tiền ạ.” Cầu xong ông dập đầu, đứng dậy, nhìn thấy một túi tiền rơi trên mặt đất. Người nghèo thốt lên: “Bồ Tát quả thật hiển linh rồi.” Ông cầm túi tiền ra đi. Kẻ lang thang muốn mở miệng nói không phải hiển linh, đó là đồ người ta đánh rơi, nhưng anh lại nhớ đến điều kiện của Bồ Tát.

Lúc này, một người ngư dân đi vào. Ngư dân cầu xin: “Cầu Bồ Tát ban cho con bình an, ra biển không gặp sóng gió.” Đoạn dập đầu, đứng dậy, ông vừa muốn đi, lại bị phú ông túm chặt. Vì túi tiền, hai người đánh nhau túi bụi. Phú ông cho rằng người ngư dân đã lấy túi tiền, mà ngư dân thì cảm thấy bị oan uổng không cách nào chịu đựng nổi. Kẻ lang thang không thể nhịn được nữa, anh ta liền hô to: “Dừng tay!” Rồi đem chân tướng nói ra cho họ. Tranh chấp nhờ đó mà đã yên.

Lúc này Bồ Tát mới nói: “Ngươi cảm thấy làm vậy là đúng chăng? Ngươi hãy tiếp tục đi làm kẻ lang thang đi! Ngươi mở miệng tự cho mình rất công bằng, nhưng, người nghèo vì vậy mà không có tiền cứu chữa người thân; người giàu không có cơ hội tu đức hạnh; người ngư dân ra biển gặp sóng gió chôn thân dưới đáy biển. Nếu ngươi không mở miệng, mạng sống người nhà kẻ nghèo kia được cứu; người giàu tốn chút tiền nhưng giúp người khác mà tích được đức; ngư dân cũng vì dây dưa không cách nào lên thuyền, tránh được mưa gió, có thể còn sống sót.”

Kẻ lang thang im lặng ra khỏi chùa…

Rất nhiều sự tình, nó thế nào, chính là như thế đó. Để nó tiến triển theo tự nhiên, kết quả sẽ tốt hơn. Khi đối mặt với sự việc, ai có thể biết rõ kết quả gì sẽ xảy ra chứ?

Yên lặng theo dõi diễn biến, chính là một loại năng lực!

Thuận theo tự nhiên, là một loại hạnh phúc!
THANK YOU
08-10-2017, 09:49 PM
Bài viết: #4
RE: ĐỜI NHƯ CHIẾC LÁ
KHOAI TÂY, TRỨNG & CÀ PHÊ

Đã có một lần con gái than phiền với cha mình rằng cuộc sống của cô ấy thật đau khổ và rằng cô ấy không biết cô ấy sẽ sống tiếp như thế nào. Cô đã rất mệt mỏi khi chiến đấu và đấu tranh suốt thời gian qua.

Cha cô, đầu bếp, đưa cô gái đến bếp. Anh ta đổ đầy ba nồi nước và đun sôi chúng. Khi ba nồi bắt đầu sôi, anh ta đặt khoai tây vào một nồi, trứng trong chậu thứ hai, và những hạt cà phê trong nồi thứ ba.

Rồi anh ta tiếp tục đun sôi, mà không nói gì với con gái. Cô Con gái tỏ ra mệt mõi, thiếu kiên nhẫn chờ đợi, và tự hỏi, cha mình đang làm cái quái gì vậy?

Sau hai mươi phút, ông đã tắt lửa. Ông lấy khoai tây ra khỏi nồi và đặt chúng vào bát. Ông kéo những quả trứng ra và đặt chúng vào bát.

Rồi ông ta đổ cà phê ra và đặt nó vào cốc. Quay sang cô ấy hỏi. “Con gái yêu của cha, con thấy gì?”

“Khoai tây, trứng và cà phê,” cô vội vã trả lời.

“Hãy nhìn kỹ hơn,” ông nói, “và chạm vào khoai tây.” khoai tây trở nên mềm. Sau đó ông yêu cầu cô lấy một quả trứng và phá vỡ nó. Sau khi rút vỏ, cô quan sát quả trứng đã được luộc chín. Cuối cùng, ông ấy yêu cầu cô ấy nhâm nhi cà phê. Mùi hương phong phú của nó mang lại một nụ cười trên khuôn mặt của cô.

“Cha ơi, có nghĩa là gì?” Cô hỏi.

Rồi ông giải thích rằng khoai tây, trứng và hạt cà phê mỗi người đều phải đối mặt với cùng một nghịch cảnh – nước đun sôi.

Tuy nhiên, mỗi người sẽ có phản ứng khác nhau.

Khoai tây cứng nhưng trong nước sôi, nó trở nên mềm và yếu.

Trứng mềm, vỏ mỏng bên ngoài bảo vệ bên trong chất lỏng của nó cho đến khi nó được đặt trong nước sôi. Rồi phần bên trong của trứng trở nên cứng.

Tuy nhiên, hạt cà phê trên mặt đất là kỳ lạ nhất. Sau khi chúng tiếp xúc với nước sôi, chúng đã thay đổi nước và tạo ra một cái gì đó mới.

“Con là ai?” anh ta hỏi con gái mình. “Khi nghịch cảnh đánh vào con, con sẽ phản ứng thế nào? Con sẽ là một khoai tây, trứng hay cà phê? ”

Trong cuộc sống, có rất nhiều điều xảy ra xung quanh chúng ta, nhưng điều duy nhất mà thật sự quan trọng là những gì xảy ra bên trong chúng ta.
THANK YOU
08-10-2017, 10:00 PM
Bài viết: #5
RE: ĐỜI NHƯ CHIẾC LÁ
GIỮ XE

Ông già giữ xe có xăm một con hổ trên cánh tay. Chỗ giữ xe của ông đông khách đến bực mình. Giá rẻ, không “kỳ thị” xe gì. Nhận hết. Ông thường không từ chối khách giữ xe, vì ai cũng có việc cần mới đi lên cái cơ quan bên hông bãi đó.

Nhưng một sáng, ông nói: Cô để xe lên kia giúp tôi. Ông chỉ vào chỗ trống. Cô gái không để xe vào vị trí được chỉ dẫn, mà chỉ de lên lề, xuống và tháo khẩu trang, đóng cốp xe, và hỏi ông phiếu giữ xe. Ông im lặng… Và gầm lên:
- Đi chỗ khác gửi. Đây hết chỗ rồi!
Cô gái không hề kém cạnh, cô hỏi sao không đưa phiếu cho cô.
Ông ngang bướng:
- Cô đi chỗ khác, tôi hết chỗ rồi!
Trong khi đó, bãi xe còn một đoạn dài chưa có xe nào để, và tất nhiên, chỗ ông đã chỉ dẫn cô cũng chưa có ai đậu.

Tôi nghe xong câu chuyện thì đi vào khu xin giấy tờ. Cũng không để ý nhiều.
Cho đến một lần khác, tôi quay lại tòa nhà đó, và đi thẳng xuống hầm để xe vì trời mưa, không đậu xe chỗ ông.

Một hàng xe dài dâng lên liên tục vì ai cũng muốn vào làm giấy tờ, lại giờ cao điểm. Bốn anh thanh niên mặc đồ bảo vệ cao to, còng lưng đẩy từng chiếc xe đậu lung tung vào chỗ. Chỉ 2 phút sau, mọi việc mất kiểm soát, vì tất cả mọi người đều đậu bất cứ chỗ nào mình thích. Cuối cùng, chú bảo vệ già nhất làm việc điều tiết phải la lên: Các anh chị ơi, đậu sát vào vị trí trong vạch dùm tôi, cả ngàn chiếc, anh em xếp sao được.

Mặc kệ. Mọi người chỉ đơn giản là thắng xe, gạt chống, lột áo mưa và bỏ chiếc xe nằm ở bất cứ chỗ nào họ thấy tiện. Trong hầm nóng, 4 anh bảo vệ cúi gằm mặt đẩy, kéo từng chiếc xe vào đúng vạch sơn vàng và thẳng hàng, áo nhễ nhại mồ hôi.

Lúc đó, tôi đã nghĩ đến ông giữ xe có hình xăm bên ngoài và trò ngang bướng của ông ở trên kia. Có những người rất kỳ lạ, họ nghĩ rằng họ bỏ ra 5k-10k tiền giữ xe, và họ có quyền ném xe dưới lề đường, bất chấp tình huống của một bãi giữ xe hàng ngàn chiếc và sự vất vả của người làm công việc này.

Cô gái kia, quen thuộc y như đám người tôi gặp, họ đang mải mê đi xin giấy tờ. Họ cần o bế một ai khác. Họ không quan tâm đến những người thấp kém, người cởi trần, người mặc áo bảo vệ, người dưới hầm. Họ có 5k - đủ sức chi trả để lên xe xuống ngựa, vứt xe đấy, mặc cho ai phải xoay sở cực khổ thế nào với việc họ phải làm, thế mới đáng số tiền bỏ ra.

5k có đủ một bữa cơm cho người giữ xe không? 5k có đủ để biến một người thành đẳng cấp hơn so với một người khác không? - Hay những người giữ xe là những kẻ không xứng đáng được đối thoại, được tôn trọng, hay đáng đời họ làm giữ xe thì phải đẩy xe, kéo xe chứ, than phiền gì nữa?

Ta quá quen với cách tưởng thưởng cho mình quyền được trèo lên lưng người khác cưỡi vì có đủ tiền bỏ ra mua dịch vụ, hay phải cảm thấy được cưỡi thì mới xứng đáng với số tiền bỏ ra. Ta quên mất cách phải tôn trọng người khác - như người - cũng giống mình.

Họ quên mất rằng, chỉ cần đạp ga xe, chạy nhấn lên 2 giây nữa, vượt qua vạch vàng, và kéo chiếc xe sát vào chiếc bên cạnh, họ đã giúp những người bảo vệ bớt đi bao nhiêu mồ hôi, cơn mệt mỏi, và cả sự ức chế trong không gian ngột ngạt thiếu khí của hầm để xe. Hoặc nếu ai giỏi tưởng tượng hơn, những anh bảo vệ đó không xứng đáng bị đối xử thô thiển như vậy, vì họ đang làm thuê với những đồng lương rẻ mạt và cực nhọc của người lao động tay chân.

Với cô gái, khách gửi xe thanh lịch có nhiều kiểu như vậy.Gầm lên và đuổi đi như ông giữ xe già , có lẽ là trò rất bực mình mà ông ấy phải làm, để khỏi phải cầu xin như chú bảo vệ bên dưới hầm, với 1 đám ngườivô tâm kỳ lạ.
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (14-10-2017 03:53 AM)
14-10-2017, 04:04 AM
Bài viết: #6
RE: ĐỜI NHƯ CHIẾC LÁ
Đó có thể là bản tính của người Việt mình, bản tính hách dịch, xem thường những người làm những công việc như giữ xe, chạy bàn, làm vệ sinh, v.v...Nếu trong một xã hội mà không có những người làm công việc này thì ai sẽ trông xe cho bạn, ai sẽ phục vụ bửa ăn uống cho bạn, ai sẽ dọn dẹp vệ sinh???? Mỗi người mỗi việc tạo thành một xã hội. Người Việt ở hải ngoại cũng thế, dù đã sống ở hải ngoại mấy mươi năm, dù đã hấp thụ một nền văn hoá Tây phương văn minh lịch sự, nhưng tận trong tiềm thức của họ, vẫn có những suy nghĩ và việc làm như thế. "Chúng ta đi mang theo quê hương" là vậy. Ở thành phố Orlando này, trong những ngày lễ hội tại chùa Báo Ân, các ông bà trông thanh lịch, thượng trên những chiếc xe hơi sang trọng đắc tiền, nhưng hành xử thấp kém như một người vô văn hoá. Họ cũng chẳng thèm nghe lời chỉ dẫn của những người làm công việc bảo vệ, chỉ đường xe chạy (những người này là những Phật tử và làm những công việc khác nhau, có người là bác sĩ, luật sư, ...) Và những ông bà này ngu đến độ đậu chiếc xe hơi của mình trên đường ray xe lửa mặc cho những lời van nài của các Phật tử làm nhiệm vụ. Cuối cùng thì cảnh sát đành ra tay và kéo toàn bộ những chiếc xe này về bãi đậu xe của công ty chuyên về kéo xe, muốn lấy xe về, họ phải đóng tiền phạt và phí chuyên chở cùng phí đậu xe ở bãi này. Thử tượng tượng nếu một chiếc xe lửa chạy qua thì chuyện gì sẽ xảy ra. Đúng là....


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 1 thành viên cám ơn cho post này:
dieuquang (18-10-2017 10:04 PM)
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS