Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
HÀNG RÀO PHƯỚC
18-12-2017, 10:19 PM (Được chỉnh sửa: 06-01-2018 09:14 PM bởi dieuquang.)
Bài viết: #1
HÀNG RÀO PHƯỚC
Họ gọi đây là Chiếc Hàng Rào Phước Lành và câu chuyện giúp cho ta tin vào những điều thật tốt đẹp, đáng yêu trong cuộc sống.

Chiếc hàng rào của ngôi nhà nhỏ tại thành phố Goshen, bang Indiana, Mỹ, dạo gần đây luôn được treo lên rất nhiều quần áo ấm, khăn tay, mũ len… Những món đồ này không chỉ của chủ nhà, mà còn là từ rất nhiều lòng hảo tâm của những người hàng xóm xung quanh đến và để lại đó. Tấm bảng trên hàng rào viết: "Hãy lấy thứ bạn cần nhé… Hy vọng bạn sẽ luôn ấm áp, thoải mái và gặp được phước lành".

[Hình: attachment.php?aid=13683]

Chiến dịch Chiếc Hàng Rào Phước Lành đã được tổ chức bởi một người phụ nữ nhân hậu với lòng hảo tâm to lớn, chị Salisbury.
"Đây là những quyên góp từ những người vô danh, dành tặng cho những người nhận vô danh. Tôi không bao giờ ghi lại tên ai đã cho và ai đã nhận", chị Salisbury nói với trang ABC News.

[Hình: attachment.php?aid=13684]

Salisbury cho biết ý tưởng về chiếc hàng rào được lấy cảm hứng từ một bài đăng trên Facebook mà chị từng xem vào năm 2014, nhiều thành phố đã phát động việc buộc khăn choàng vào gốc cây để tặng cho những người vô gia cư trong mùa đông lạnh lẽo. Chị suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng quyết định áp dụng cách quyên góp tương tự ngay trên hàng rào trước cửa nhà mình.

[Hình: attachment.php?aid=13685]

Năm đầu tiên thực hiện, chị Salisbury bắt đầu khá đơn giản, chỉ là vài bộ quần áo mùa đông cũ được treo lên sau đó chị chụp hình và đăng lên mạng xã hội.
"Nhiều người đã hưởng ứng bài viết đó", chị nói. "Họ bắt đầu mang khăn choàng đến treo lên hàng rào nhà tôi. Đó là thành công ngoài sức tưởng tượng!"
Sau vài năm kiên trì thực hiện và nhận được nhiều sự ủng hộ của mọi người từ khắp nơi, Chiếc Hàng Rào Phước Lành của chị Salisbury nay đã trở thành một hoạt động lớn trong cộng đồng địa phương. Chị đã tạo ra trang Facebook mang tên The Blessing Fence, nơi mọi người có thể kiểm tra những gì đã được tặng hoặc những gì vẫn còn cần thiết.

[Hình: attachment.php?aid=13686]

"Mọi người đã cùng chung tay làm mọi việc, còn tôi sẽ lo quản lý hàng rào. Thông qua trang Facebook, mọi người sẽ biết được những món đồ nào đang còn thiếu và họ sẽ tiếp tế thêm nào khăn, nào mũ, giày và găng tay…"
Salisbury chia sẻ, chị thậm chí còn nhận được hộp quà từ Texas, Tennessee và South Carolina. Ngay cả con gái của chị cũng rất hứng thú được tham gia cùng mẹ trong công việc từ thiện này.

[Hình: attachment.php?aid=13687]

Salisbury cho hay, nhìn thấy sự ủng hộ, giúp đỡ của cộng đồng với Chiếc Hàng Rào Phước Lành chính là một điều tốt đẹp nhất và là một phước lành đối với tất cả, không chỉ là những người nhận mà còn với những người đã cho đi điều tử tế.

[Hình: attachment.php?aid=13688]

"Khi nhìn thấy mọi người đến, chúng tôi sẽ mở cửa ra và nói cám ơn. Có người thì vẫy tay cười, có người thì đến gõ cửa và nói cám ơn chúng tôi. Họ đôi lúc còn để lại thư nữa. Năm nay chúng tôi vừa nhận được lá thư ghi rằng: Tôi cần một cái mũ, cám ơn bạn nhé!".
Trong thời tiết mùa đông giá lạnh của những tháng cuối năm, Chiếc Hàng Rào Phước Lành của gia đình chị Salisbury đã góp một phần cống hiến, giúp đỡ cho những hoàn cảnh khó khăn thiếu thốn. Chị đã tạo nên và lan truyền ngọn lửa của sự tử tế, sưởi ấm lòng và khiến cho chúng ta tin hơn vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống này.


File đính kèm Thumbnail(s)
                       
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (19-12-2017 05:56 AM)
06-01-2018, 09:14 PM
Bài viết: #2
RE: HÁNG RÀO PHƯỚC
Để tiếp theo câu chuyện này , dq xin copy vài câu chuyện cần nghiền ngẩm vì hy vọng bà con có thể tìm thấy một cái gì đó để cập nhật thêm cho cuộc sống của mình.Thank a lot các tác giả bài viết.

BÀI HỌC MẸ NHẬT DẠY CON...( trước khi chết)

Trước khi cô bé Hana Yasutake chào đời thì vào năm 2000, mẹ em, chị Chie biết mình mắc bệnh ung thư vú. Nhưng điều đó không thể ngăn cản được anh Shingo lấy chị. Họ kết hôn vào năm 2001.

Thật kỳ diệu, chị Chie dần hồi phục và đã mang thai. Dù được cảnh báo bệnh ung thư sẽ trở lại, song chị Chie vẫn quyết tâm sinh con. "Tôi sinh ra là để gặp con gái mình", chị viết trong nhật ký.
Bé Hana ra đời vào tháng 2/2003 trong niềm hân hoan của cả gia đình. Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu, khi Hana được 9 tháng tuổi, chị Chie tái phát bệnh. Biết sẽ không thể ở bên con được lâu, chị đã luôn trăn trở điều gì sẽ tốt nhất với Hana. Trong nhật ký, chị viết: "Tôi muốn giúp con gái có thể tự làm được nhiều thứ. Tôi chỉ muốn giúp để một ngày nào đó con sẽ độc lập, có thể tự lo cho bản thân".

Sau bao ngày trăn trở, chị quyết định dạy con gái học nấu ăn và làm việc nhà khi cô bé còn chưa thạo đi vì lường trước thời gian không thể trì hoãn nữa. Người mẹ quan niệm: "Học vấn của con sẽ không hoàn thiện nếu không biết những kỹ năng sinh tồn này. Miễn là con khỏe mạnh và sống độc lập, con có thể sống sót ở bất cứ đâu".
[Hình: attachment.php?aid=13693]

Gắng gượng mỗi ngày, người mẹ đã dạy con cầm dao, nấu nướng, cũng như giặt giũ, dọn dẹp gia đình và làm thế nào để trở thành một người sống có trách nhiệm. Quà sinh nhật cho con gái năm 4 tuổi, chị đã tặng một chiếc tạp dề. Một năm sau đó, cô bé Hana đã biết cách nấu gạo lứt và súp miso.

Tháng 2/2008, bệnh ung thư đã di căn đến gan, phổi. Khi đó con gái đã thành thạo việc nhà. Chị Chie tự hào viết: "Dù mắc ung thư hay không, tôi vẫn sẽ chết trước con. Vì thế, tôi phải chết mà không có bất kỳ hối tiếc nào”.

Tháng 7/2008, chị qua đời ở tuổi 33, để lại bé Hana 5 tuổi cùng người chồng Shingo.
[Hình: attachment.php?aid=13694]

Mẹ mất, bé Hana tiếp tục làm những việc mẹ đã dạy. Một buổi sáng không lâu sau khi thiếu vắng mẹ, Hana nấu súp miso để hai bố con ăn sáng và bất ngờ thay, hương vị của súp giống hệt như chị Chie từng nấu. Anh Shingo trào nước mắt.

Trong một bức thư gửi đến mẹ trên thiên đường, Hana tự hào viết: "Con muốn nói với mẹ vài điều. Con đã có thể làm cả hộp cơm bento rồi. Mẹ ngạc nhiên không? Con không còn khóc nữa. Con đã làm rất tốt". Nhờ có con gái mà anh Shingo cũng dần vượt qua nỗi đau.

[Hình: attachment.php?aid=13695]
Bé Hana giờ 14 tuổi, vẫn đảm đang việc nhà như trước. Người mẹ vẫn sống mãi trong tim em và cha. Ảnh: Nextshark.

Năm 2014, anh Shingo và con gái đã phát hành cuốn sách: Hana-chan no Miso Shiru: 8 Life Lessons from Yasutake Family. Anh nói rằng không có ý định dạy ai về kỹ năng làm bố, làm mẹ. Anh chỉ đơn giản muốn con gái ghi nhớ về sự kiên trì của mẹ em khi đối mặt với những thách thức trong cuộc sống và hy vọng con gái cũng mạnh mẽ như vậy.

Theo tờ Good Times, ngay khi xuất bản, cuốn sách đã trở thành sách bán chạy nhất ở Nhật Bản năm đó, đến mức nó còn được chuyển thể thành phim.


File đính kèm Thumbnail(s)
           
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (21-01-2018 11:31 PM)
06-01-2018, 09:22 PM
Bài viết: #3
RE: HÀNG RÀO PHƯỚC
BỎ MUA XE HƠI ĐỂ NUÔI CON NGƯỜI DƯNG.

Ngày 22/12 vừa qua, một tài xế Hà Nội chở hàng qua Mường Lát (Thanh Hóa) vô tình bắt gặp hình ảnh bé gái nhỏ xíu trần truồng, một mình chơi đùa với đất cát giữa trời lạnh nên dừng lại cho một quả cam và quay clip đăng lên trang cá nhân, kèm lời kêu gọi ai đó cho bé một đôi chân để đi. Ngay lập tức, đoạn clip nhận được hàng trăm nghìn lượt chia sẻ, bình luận thể hiện sự đồng cảm, xót xa.

Ở cách xa cả nghìn cây số, vợ chồng chị Nguyễn Thị Ngọc Phương (sinh năm 1987) và anh Huỳnh Quốc Tín đang có một gia đình hạnh phúc với hai con 4 và 2 tuổi, cùng một công ty thiết kế thời trang ở quận 7, TP HCM. Chị Phương đang mang thai lần ba mới hơn hai tháng. Hai vợ chồng tính cuối năm 2017 sẽ đổi chiếc tivi đời mới, ôtô đắt tiền để đi làm.
[Hình: attachment.php?aid=13696]
Cô bé Pàng khi được người lái xe ghi lại trong tình cảnh không mặc gì giữa trời đông giá vùng cao Thanh Hoá (trái) và nụ cười xinh xắn khi đã về sống trong vòng tay gia đình chị Phương (phải). Ảnh: NVCC.

Tối hôm đó, chị Phương vào facebook xem được đoạn clip. Nhìn đứa trẻ, chị nghĩ đến các con mình, ngày nào cũng sống trong chăn ấm nệm êm, quần áo đầy đủ, đồ ăn không hết, trầy chân tay một tí là bố mẹ thương đứt ruột. Vậy mà, bé gái nọ sinh ra đã không lành lặn còn phải chịu cảnh thiệt thòi quá. “Tội nghiệp bé quá. Không biết cha mẹ đâu mà để con cái như vậy”, chị đặt nghi vấn.

Tìm hiểu thông tin, chị biết được bé gái tên Pàng, 6 tuổi, sinh ra trong gia đình nghèo, cha mất hơn một năm trước, mẹ bị bệnh tâm thần. Nhà có bốn anh chị em, ba bé kia khỏe mạnh, khuôn mặt sáng sủa. Còn Pàng bị tật hai chân, phải lết từng chút một bằng đầu gối và tay. Chị Dợ (40 tuổi, mẹ Pàng), cứ thấy ai mặc đồ cho con gái là lột sạch, vì thế, ngày nào em cũng trần truồng, dù trời mưa, nắng hay mùa đông lạnh giá. “Thương bé quá, không được mẹ bao bọc nên phải tự biên tự diễn để sinh tồn!”, chị Phương nghĩ mình cần phải giúp bé có đôi chân lành lặn.

Được chồng hứa sẽ nghỉ làm hai ngày đưa đến thăm Pàng, chị Phương vui lắm. Họ bay ra Hà Nội ngay, rồi chưa mờ sáng đã bắt xe vào Mường Lát. Chị Phương đinh ninh quãng đường hơn 100km chắc chỉ đi khoảng 2-3 giờ là tới nên nhanh chóng chuẩn bị hành lý, cho đến khi, ngồi trên xe taxi từ sáng sớm đến 7 giờ tối, trên đoạn đường đèo núi lầy lội, người mệt nhoài, bụng bảo dạ có khi hai vợ chồng bị giết vì đi cùng người lạ trên đường vắng. Nhưng nghĩ đến bé Pàng đang trần truồng giữa trời lạnh, người mẹ ấy lại thêm quyết tâm.

“Đến nơi, nhìn đứa trẻ 6 tuổi, người nhỏ xíu chưa đến 10kg, không quần áo, mặt mũi lấm lem, chân tay chai sạn, dính đầy đất cát đang lết theo bạn đi chơi, thấy người từ xa đã nhoẻn miệng cười, tôi như đứt từng khúc ruột, lạnh sống gáy, nước mắt rơi”, chị Phương nhớ lại. Cảm xúc ấy dâng trào hơn khi chị bước vào căn nhà rách nát chẳng có vật dùng gì giá trị, ngoài xoong nồi, bát đĩa. Chị Dợ thấy khách đến mặt ngơ ngác chẳng hiểu điều gì đang diễn ra. Thấy chị Phương ra dấu hiệu sẽ đưa Pàng đi chữa chân thì vui lắm, gật đầu lia lịa để cảm ơn. “Nhìn con tôi rất thương mà không biết phải làm sao. Lúc tỉnh còn biết, lúc lên cơn tôi không biết gì cả”, chị Dợ nói và được dịch lại.
Anh Tín ban đầu không đồng ý với quyết định của vợ, anh khuyên chỉ nên cho tiền, đồ dùng rồi về. “Đưa một người về nhà vô cùng phức tạp. Bây giờ, em đang mang thai, các con còn nhỏ, mẹ thì đau bệnh, mang về, ai chăm sóc. Anh không tiếc tiền nhưng không muốn nhìn em thêm vất vả”, anh phân tích.

Chị Phương mang đồ ấm mặc cho Pàng, nói với chồng: “Anh cứ tin em đi, khi chúng ta quay lại nó sẽ trần truồng như thường!” rồi đi lên thị trấn tìm chỗ nghỉ. Hôm sau họ đến, vừa nhìn thấy Pàng không quần áo, anh Tín khựng lại vì không giữ được bình tĩnh.

“Một đứa con nít khổ mấy nhưng được ở bên mẹ vẫn ấm áp, dù có nghèo khổ, đau đớn. Pàng thì thiếu một người chăm sóc và bao bọc. Nếu mình cho tiền, quần áo đẹp, thức ăn ngon chưa chắc đã là điều tốt. Tôi đã đến đây thì không thể về được”, anh Tín chia sẻ. Họ cùng nhau đến ủy ban xã và ủy ban huyện làm các thủ tục để được đưa Pàng vào Sài Gòn, dự tính dùng số tiền tiết kiệm định mua tivi và ôtô để chữa bệnh cho bé.

“Tôi chỉ muốn đưa về chữa chân cho con, chứ không làm thủ tục nhận con nuôi, vì mẹ bé lúc tỉnh lúc mê, tự nhiên đưa con người ta đi luôn đâu có được, chị ấy buồn thì sao. Tôi cũng có con, cũng là mẹ nên rất hiểu điều đó”, chị Phương giải thích, nhưng trong thâm tâm chị đã xem Pàng là con gái mình ngay từ khi xem được đoạn clip trên mạng.

Ngày 27/12, Pàng về đến nhà mới. Lần đầu tiên được đi ôtô, chơi đồ chơi điện tử, thú nhồi bông, Pàng thích lắm. Mỗi khi xem tivi, có các bạn múa hát, em cũng bắt chước múa, nhún nhảy, miệng cười lớn tỏ vẻ thích thú. “Lúc ăn, Pàng chẳng cầm được đũa và thìa, không quen ăn cơm, tôi đưa cho bắp ngô rồi quay đi, em cầm lấy nhai ngấu nghiến như sợ ai ăn mất phần. Tôi quay lại, chỉ còn một tí cùi. Có lẽ con bé quen với bản năng tự vệ để sinh tồn rồi”, chị Phương rơm rớm kể lại.
[Hình: attachment.php?aid=13697]
(nhìn ảnh ,dq thấy ngay hình như một cái duyên, một cái nợ lẩn nhau mà hai khuông mặt kg khác chi mẹ con ruột)

Đêm đến, nhớ mẹ, lần đầu tiên được nằm trên nệm êm và phải chịu những cơn đau do xương ở chân co rút (do ít vận động), Pàng khó chịu, khóc nức nở, vợ chồng chị Phương chỉ biết ôm con vào lòng vỗ về, thay nhau trò chuyện, làm trò cho em vui, giúp con cảm nhận hơi ấm của tình yêu gia đình.

Những ngày đầu, nhìn ba mẹ suốt ngày ôm, giành hết tình thương cho chị Pàng, các con anh Tín tủi thân, chị Phương phải nhẹ nhàng giải thích: “Chị đang bệnh, mới về nhà đang lạ nên ba mẹ quan tâm hơn một chút thôi. Ba mẹ yêu đồng đều cả ba chị em”. Như hiểu điều gì đó, các bé ngoan ngoãn chơi đùa cùng chị, ít mè nheo mẹ hơn. Còn hai vợ chồng tự bảo nhau, phải yêu thương các con đồng đều.

Mấy ngày qua, họ đưa bé Pàng đi khám, làm tất cả các xét nghiệm, chụp chiếu, và kết quả như mong đợi, não và thần kinh Pàng bình thường, chỉ có điều em bị liệt nửa chân bên trái nên phải điều trị bằng cắt nẹp và tập vật lí trị liệu mất vài năm, tùy vào bé và sự kiên nhẫn của người nuôi dưỡng. "Một hành trình dài nhưng tôi rất vui, miễn nghe chữa được là được. Hy vọng vợ chồng tôi sẽ nhanh chóng thành công để con kịp cắp sách đến trường cùng các bạn”, chị Phương nói.

Không phụ công chăm sóc của anh chị, Pàng rất ngoan, miệng luôn mỉm cười, đã biết gọi ba mẹ, tên các em, đếm từ một đến 10, nói một số từ bằng tiếng kinh. Em cũng đã biết cách ăn cơm, vui vẻ chơi cùng các em và tương tác với ba mẹ để tập đi, đòi theo mỗi khi chị Phương đi làm. Đôi bàn tay chai sạn, lấm lem đất giờ đã trắng hồng, sạch sẽ hơn.

“Mỗi hành trình, sự trưởng thành của con, vợ chồng tôi đều ghi lại bằng hình ảnh hoặc video, dùng một ổ cứng lưu lại để sau này, Pàng đi được sẽ mở ra cho xem”, chị Phương cho biết. Song song đó, họ liên tục cập nhật thông tin của em trên facebook cá nhân để mọi người cùng chia sẻ niềm vui, cũng như chia sẻ bí quyết tập đi cho Pàng. “Từ ngày có Pàng về nhà, gia đình tôi vui lắm, ai cũng dành tình thương cho bé. Đúng là nhà có nhiều con nít thì chẳng bao giờ thiếu tiếng cười”, anh Tín nói.
[Hình: attachment.php?aid=13698]

Ông Lê Duy Hải, chủ tịch UBND xã Mường Lý, huyện Mường Lát (Thanh Hóa) xác nhận, vợ chồng chị Phương có đến ủy ban xã làm thủ tục xin đưa Pàng vào Sài Gòn chữa chân, khi thành công sẽ đưa em về sống cùng gia đình. Sự việc này đã được chị Dợ đồng ý, phía ủy ban xã chứng kiến.
Ông cũng cho biết, gia đình chị Dợ thuộc hộ nghèo, được trợ cấp mỗi tháng 360 ngàn đồng. Hiện nay tinh thần chị Dợ lúc tỉnh lúc mê nên các con đang được ông bà nội chăm sóc.


File đính kèm Thumbnail(s)
           
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (21-01-2018 11:31 PM)
06-01-2018, 09:26 PM
Bài viết: #4
RE: HÀNG RÀO PHƯỚC
NGƯỜI QUYÊN TIỀN GIÚP VỢ CỦ CỦA CHỒNG CHỬA BỆNH UNG THƯ

Bốn tháng trước, bác sĩ báo tin khiến chị Nicola Hitchen, 41 tuổi ở Chester (Anh) suy sụp: Bệnh ung thư cổ tử cung giai đoạn bốn của chị hầu như vô phương cứu chữa.

Theo Independent, sau khi xem xét một loạt lựa chọn, gia đình chị cuối cùng đã tìm được một trung tâm tại Istanbul (Thổ Nhĩ Kỳ) kết hợp giữa hóa trị với điều trị bằng nhiệt để phá hủy khối u.
[Hình: attachment.php?aid=13699]
Chị Nicola và hai con trai. Ảnh: Independent.

Sau đợt điều trị này, khối u ác tính của chị không còn, khối u thứ cấp co lại đáng kể... Chị Nicola cũng áp dụng chế độ ăn đặc biệt và dùng liệu pháp ôxy cao áp để giúp cơ thể hồi phục.

Quá trình điều trị đã tốn của chị và gia đình 80.000 bảng Anh (khoảng hơn 2,3 tỷ đồng). Clare, vợ của chồng cũ chị Nicola muốn quyên góp 50.000 bảng để giúp chị. Trong vòng hai tuần, chị đã kêu gọi mọi người hỗ trợ được 30.000 bảng.

"Mẹ, các con và bố dượng của chị Nicola luôn sát cánh cùng vợ chồng tôi trong lần quyên góp này. Điều đó cho thấy, trong thế giới chúng ta đang sống, vẫn còn rất nhiều người tử tế, chu đáo, sẵn sàng hợp sức để giúp đỡ người mẹ vượt qua ung thư và hỗ trợ các con chị ấy. Từ đáy lòng mình, tôi thực sự biết ơn mọi người", Clare chia sẻ.

Chị Nicola vô cùng xúc động trước sự hỗ trợ từ gia đình mình cũng như vợ chồng chị Clare. "Việc này khiến chúng tôi càng thân thiết với nhau hơn", chị chia sẻ.


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (21-01-2018 11:31 PM)
12-01-2018, 10:01 PM (Được chỉnh sửa: 12-01-2018 10:02 PM bởi dieuquang.)
Bài viết: #5
RE: HÀNG RÀO PHƯỚC
TÌNH CỜ XEM MỘT LỜI TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI ĐÃ RA ĐI > CẢM THẤY CÁI LẼ VÔ THƯỜNG HƠN VÀ CÁI ẢO BỞI TÔI MÀ THẬT RA CHỈ KHI BIẾT NGÀY PASS AWAY TRONG VÔ VỌNG MỚI THẤY TẤT CẢ LÀ PHÙ DU

Hôm 4/1, Holly Butcher đã đầu hàng trước căn bệnh ung thư xương khi mới 27 tuổi. Trước khi qua đời, cô gái Australia đã viết một lá thư và yêu cầu người thân đăng trên trang Facebook sau khi cô vĩnh biệt cuộc đời.
[Hình: attachment.php?aid=13701]

Theo News của Australia, bức thư truyền tải thông điệp về sự thay đổi nhân sinh quan của cô gái trẻ bị buộc phải đối mặt với cái chết khi đang có bao nhiêu hy vọng về cuộc sống và dự định.

"Thật không bình thường khi phải chấp nhận cái chết ở tuổi xuân 26. Tôi đã muốn lờ đi việc đó và nếu là bạn, hẳn cũng vậy. Ngày qua ngày, bạn chỉ hy vọng thời gian vẫn tiếp tục song hành với mình, cho tới khi những điều không mong đợi xảy ra. Cuộc sống thật mong manh, quý giá, không thể đoán trước và mỗi ngày là một món quà đáng trân trọng. Tôi mới 27 tuổi và tôi chưa muốn ra đi", cô gái viết.

Sau khi dành thời gian suy ngẫm về cách mình sẽ sống nếu vượt qua bệnh tật, Butcher quyết định chia sẻ lời khuyên của cô với những người đang được tiếp tục trải nghiệm cuộc đời. Chỉ sau vài ngày xuất hiện trên mạng, bài viết của Butcher đã thu hút hơn 57.000 lượt chia sẻ.

Như một lời nhắc nhở đừng trăn trở vì những điều nhỏ nhặt, Butcher nói với những người đọc thư rằng họ sẽ không lo lắng về những trục trặc thường ngày khi phải nằm trên giường chờ chết.

"Có lẽ hôm nay bạn vừa kẹt đường khủng khiếp hay mất ngủ vì em bé thiên thần quấy khóc hay người thợ đã cắt mái tóc bạn ngắn ngủn. Những chiếc móng tay mới làm bị hỏng, "núi đôi" quá nhỏ hay bụng ngấn mỡ... đều là chuyện vặt. Tôi thề là bạn sẽ chẳng nghĩ gì về những điều này khi biết thần chết đang đợi ngoài cánh cửa.




Tôi đang ngắm nhìn cơ thể mình héo mòn dần mà chẳng thể làm gì giúp nó hồi sinh. Tất cả những gì tôi ước lúc này chỉ là có thêm một lần sinh nhật hay giáng sinh ở bên gia đình mình hay chỉ thêm một ngày với người yêu, chú cún cưng. Chỉ một nữa thôi", cô gái 27 tuổi thổ lộ.

Butcher viết rằng chúng ta nên sử dụng tiền sao cho ý nghĩa hơn, tiêu nó vào những điều khiến người khác hạnh phúc hơn là mua những món đồ cho chính mình.

"Khi sắp chết, bạn sẽ chẳng tiêu tiền vào việc đi chơi hay mua những món đồ thông thường vẫn thích, như một chiếc váy mới chẳng hạn. Bạn sẽ thấy thật ngớ ngẩn khi nghĩ rằng đáng tiêu tiền vào quần áo mới hay những món tương tự trong đời mình", cô chia sẻ.

Thay vì thế, theo Butcher, hãy mua cho bạn bè, người thân thứ gì đó như chiếc váy hay sản phẩm làm đẹp hoặc một món trang sức cho đám cưới sắp tới... Đưa họ đi ăn hay tốt hơn nữa, nấu cho họ một bữa ngon. Mời họ đi uống cà phê. Tặng hay mua cho họ một cây xanh, một buổi massage hay bữa tối dưới ánh nến và nói với họ rằng bạn yêu họ dường nào.

Sự chậm chạp là điều gây khó chịu cho nhiều người và Butcher khéo léo đúc kết lý do: bởi vì nó cho thấy sự thiếu tôn trọng người khác và thời gian của họ - thứ rất hữu hạn.

"Hãy trân trọng thời gian của người khác. Đừng bắt họ đợi bởi bạn cũng luôn muốn người ta đúng giờ. Hãy xuất phát sớm hơn một chút nếu bạn thường là người đến muộn. Bạn bè muốn được dành thời gian ở bên bạn chứ không phải ngồi một mình, đợi chờ và bực bội. Làm như vậy, bạn cũng sẽ được mọi người tôn trọng", Butcher viết.

Khi nằm trên giường bệnh, cô gái trẻ cũng nhận ra rằng cập nhật đời sống xã hội làm giảm đi sức mạnh của khoảnh khắc bạn đang sống thực sự.

"Hãy tận hưởng và sống từng khoảnh khắc hơn là ghi lại bằng màn hình điện thoại. Cuộc đời không có nghĩa là sống qua màn hình hay để có được những bức hình hoàn hảo. Hãy tự mình cảm nhận từng phút giây, đừng cố chú thích cho người khác biết".

Theo Nypost, quan điểm cuối cùng của Butchers có lẽ là điều quan trọng nhất. Tiếp nhận máu hiến giúp cô sống được thêm một năm và cô kêu gọi mọi người hãy hiến máu thường xuyên.

"Nguồn máu hiến giúp tôi sống được thêm một năm - một năm tôi sẽ mãi mãi biết ơn khi được ở bên gia đình, bạn bè và chú cún nhỏ của mình. Một năm tuyệt vời nhất trong đời tôi".


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (21-01-2018 11:31 PM)
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS