Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
HAI CON KHỈ GIÀ
25-04-2019, 06:05 AM (Được chỉnh sửa: 08-05-2019 06:22 PM bởi dieuquang.)
Bài viết: #1
HAI CON KHỈ GIÀ
Họ tự nhận là “hai con khỉ già”.

Bởi vì nụ cười của họ bây giờ cũng lệch lạc, méo mó lắm, nhất là mỗi lần cãi nhau, nhìn lại càng chẳng giống ai, cứ vênh vênh váo váo mà lại lườm lườm nguýt nguýt trông đáng ghét tệ. Nhưng mà đó là chuyện của họ, chẳng là của ai trên cõi đời này, nếu ai có trùng hợp cũng mặc thiên hạ.

Ðúng ra họ đã hay cải nhau từ hồi còn trẻ, y như hai con khỉ non. Lúc mới yêu nhau họ cũng hay giận hờn, nhưng những thứ giận hờn thuở đó chỉ bừng lên như lửa rơm, làm họ càng nhớ tới nhau nhiều hơn khi xa cách.Trước khi quyết định đi tới hôn nhân, họ đã nghĩ về câu gì “Thìn, Tuất, Sửu, Mùi tứ hành xung, Tý Ngọ Mẹo Dậu ở với nhau không nát một chiếu”. Nữ mạng hỏa, nam mạng kim cái gì cũng bì lấn lướt.Nhưng có sao đâu nếu có trở ngại thì cùng vượt qua thui ? Xem thế cũng chưa chắc đúng, và thời ấy là thời chiến tranh, có nhiều người xem rất hạp tuổi mà vẫn gãy gánh giữa đường.
Thời gian cứ như thế vùn vụt trôi đi, mới ngày nào mà nay đã hơn bốn mươi năm đầu gối tay ấp với bao lo toan, với bao giận hờn cải vã và cái ngày tự hào là mình bắt đầu có lời rồi cũng đến và lần lượt qua đi, may là hai con khỉ dù ngồi không vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều ngưở. Mà cái chử hạnh phúc nào tìm đâu xa , nó ngay trước mặt mỗi lúc mọi nơi , ngay lúc ấy. khi mà ta nhìn thấy khi ta nghỉ ngơi thì còn khối người phải bương chải, khi ta đi được thì có người phải ở một chổ , khi ta dao mát thì còn lắm người phải bán nột món thực phẩm héo úa qua ngày kẻo thâm vào đồng vốn và mặc kệ cho buổi ăn tối bắt đầu lúc 21h. Hạnh phúc hơn khi còn có tí ti để cho và nhìn thấy vẽ mặt vui mừng của người lan tỏa đến ta. À mà nói cái hạnh phúc ,ui thui cứ nghĩ đi , tìm chi xa cứ thấy và cứ biết hưởng thế là đủ.
Hôm lũ con đề nghị những ngày “hấp hôn” cho cha mẹ, ông đã nửa đùa nửa thật nói với lũ nhỏ:“Thôi, đừng phú quí sinh lễ nghĩa, tao với mẹ mày ngày nào cũng như vậy, cần gì tổ chức phí,chứ ăn thì đã không còn ngon, mặc đẹp cũng chả ai nhìn”.
Ðúng thế, với tuổi này ông nghĩ như vậy là thực tế, tiết kiệm được tiền cho cái bệnh tật nó tới ngay mà không phải lo nhờ vào con với cái hay em út hoặc lủ bạn thân góp vào hổ trợ. Mặc kệ ai nghĩ mình lè phè, đi cái xe cà tàng , quần áo kg hợp mode, lạc hậu với các hàng quán, miển là hai con khỉ kg lạc hậu với tri thức và hiểu được từng cái hạnh phúc cỏn con là được rùi.
Đôi lúc nhìn mặt mũi vợ đỏ gay khi đứng bên bếp lửa, đang làm bữa cơm cho cả nhà, ông lại nghĩ thương vợ: “Ừ phải đấy, cứ rửa cho bà ấy đống bát đĩa bẩn lại hay nhỉ” Thế là là xắn tay áo lên để rửa bát, nhưng bình thường đã mấy khi ông đụng đến thêm cái tật tốc hành ào ào là xong. Thế là bà gào lên:“Trời ơi, rửa như vầy ăn cho chết , lại còn dí cái tô bóng vào mặt cho dễ thấy ( mà thật cũng còn bóng thật ! ) Cứ để tôi, chẳng cần ông phải làm.”
Con khỉ đực cười hì hì lắc đầu bỏ ra ngoài khu vườn mini củ mình, thôi đi tưới cây ,cắt tìa vậy. May mà bửa đó kg tỉa chứ nếu tìa vài là héo thì khì cái tinh mắt thấy ngay và la toáng lên : Lại cắt cụt người ta rồi , ông có biết cây cũng là sinh vật hạy không. Dĩ nhiên là ông biết nhưng cái tay nó ngứa ngáy mà.

Cũng không phải lúc nào cũng cãi nhau, và cũng không phải lúc nào ông với bà lại không có những giây phút êm đềm bên nhau khi lũ con đi vắng cả. Những câu chuyện họ trao đổi, nghe không ngọt ngào như hồi đôi mươi, nhưng đầy những lo lắng và băn khoăn cho nhau về sức khỏe cũng như chuyện trong nhà, ngoài phố. Ông hay nhắc bà cần phải uống thêm thuốc bổ mỗi ngày, còn bà thì lo lắng cái chân của ông dạo này đi đứng có phần thiếu ngay ngắn. Nhưng phiền nhất là mỗi lúc lái xe có bà bên cạnh lái phụ, nhắc nhở từng chi tiết khi cái kim đồng hồ nhích lên nhích xuống, bởi vì bà không lái xe mà lái tài xế. Cái này thực khổ cho ông, khi mắt phải chăm chú nhìn trước liết sau, miệng bà thì ong óng nhắc nhở chạy nhanh chạy chậm, khiến đầu ông cứ hoảng lên suýt tông vào xe người khác. Ông cự vợ:“Cứ nói hoài, chạy như ý bà tết nó mới tới nơi, cứ để tui chạy"
Bà im một tí rồi lại lên máy:Đã lgià rồi mà lại cứ chạy ‘vẽ, lỡ muốn bị tông hử?
Ông hầm hừ nhưng phải im thui vì quá biết tánh nhau rồi.
Mỗi lần đi đâu , xe cộ lạng lách như điên khiến ông xoay trở đến nhức đầu, mồm luôn luôn rủa ‘đồ ĐIÊN’ bà lại bật cười. Hôm ấy trong lòng ông, đời đầy những thằng ngu, chúng nó đi đâu mà như ăn cướp, xã hội này khó mà có hòa bình khi con người cứ sùng sục lên như vậy. Nghĩ cho cùng thì chả bao giờ hết chiến tranh, từ triệu năm trước tới ngàn năm sau, con người cứ sống rồi chết, chiến tranh rồi lại hòa bình, kẻ đi vào lòng đất người lại tiếp tục sinh ra. Hết chiến tranh thì chết vì xe cộ , chết vì những con thú đội lớp người , ôi thôi, À mà này mình già rùi , mặc kệ chúng tuy lòng đôi lúc vẫn ấm ách.

Hôm nay ông bà lại cãi nhau. Mặt bà sưng lên còn ông thì lừ lừ không nói năng. Họ đang cằn nhằn nhau, hay là chỉ có ông hay cằn nhằn mà thôi. Ông nói dai như đỉa, mà lạ thật, bà thì chỉ hay dai dẳng với ông chứ với người ngoài bà ngọt sớt, chiến tranh chỉ xảy ra giữa hai vợ chồng già còn khi ra ngoài bà hay đem hai chữ ‘bình an’ để tặng riêng cho thiên hạ. Thế có tức không chứ. Chuyện thì đâu có gì ghê gớm, vợ chồng con gái dẫn đứa cháu ngoại đi chơi đâu màchúng nó quên cả giờ cúng cơm, mãi tới giờ này vẫn chưa dẫn cháu về ăn giỗ.Ông cào nhào:“ Không có tụi nó thì tôi với bà cứ bày ra cúng rồi ăn với nhau, càng ít người càng được ăn nhiều,ai biểu bà làm cho nhiều, mai mốt khỏi báo, khỏi cúng .” Thế là tiếng pháo đại , pháo Bình Định nổ lên !Ông biết mình nói bậy làm bà giận vọt ra nhà trước cho yên.

Hai vợ chồng già giống như ‘hai con khỉ’ ngồi bắt chấy cho nhau. Họ cãi nhau luôn luôn để rồi vẫn thương nhau như thế đấy, ai có cười thì hở mười cái răng. Mỗi lần ông đi đâu về thấy vắng bóng bà, ông vôi la tìm, Còn hễ ông đi chơi với bạn về muộn, bà đi ra đi vào mắt không ngừng ngó cái kim đồng hồ, bụng nghĩ đến trăm thứ bất trắc trên đời. Nhưng hễ nghe tiếng ông mở cửa bà thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất bực mình vì cái ‘con khỉ già’ về muộn mà không nói qua cho bà biết, lúc ấy mặt bà nặng chịch y hệt một con khỉ.

Không biết ai là khỉ, nhưng họ cứ nghĩ tới nhau bằng cái tình vợ chồng mà chẳng cần người ngoài hiểu, có khi người trong cuộc còn chưa thấy hết mà.Hạnh phúc với họ là còn đi được chung đường thôi.
THANK YOU
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS