Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
NGÀY NHÀ GIÁO VN
05-11-2019, 06:27 AM
Bài viết: #1
NGÀY NHÀ GIÁO VN
THAY TRANG NHÀ GOCQUE, CHÚC MỪNG SỚM NHỮNG NHÀ GIÁO CHI ÔNG SÁU và CÁC CHI HO GIA LÊ đang và đã hưu CÙNG NHỮNG NHÀ GIÁO GHÉ QUA TRANG GQ MỌI THUẬN LỢI TRONG ĐỜI SỐNG và TRONG SỰ NGHIỆP TRỒNG NGƯỜI.

[Hình: attachment.php?aid=14238]


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
05-11-2019, 04:30 PM (Được chỉnh sửa: 05-11-2019 04:45 PM bởi dieuquang.)
Bài viết: #2
RE: NGÀY NHÀ GIÁO VN
Nhân ngày nhà giáo VN xin đưa vài câu chuyện đính kèm:

Trường vào lớp tặng cô Phấn bông hồng. Trường bị ung thư máu, là một trong những học sinh đầu tiên của cô tại lớp học dành cho bệnh nhi ở bệnh viện Ung Bướu từ 10 năm trước. Em là số ít trong những học sinh... còn ở lại với cô.

1h30 chiều thứ 6 ngày 18/10, phòng học khoảng 30m2 tại khoa Nội Nhi bệnh viện Ung Bướu, TPHCM lại nhộn nhịp những tiếng ê a học bài của các bệnh nhi, tiếng giảng bài của giáo viên, tình nguyện viên.
Trong không gian nhỏ hẹp đó, những chiếc bàn trệt, cô trò cùng ngồi giữa nền nhà, thật gần với nhau. Trong giờ học, họ dễ dàng trao cho nhau cái nắm tay, cái ôm.

[Hình: attachment.php?aid=14239]

Ở phía góc lớp, luôn là chỗ ưu tiên cho những học sinh vừa học vừa vô thuốc. Những chiếc cần móc bình thuốc, sợi dây truyền nước lủng lẳng nối kim tiêm vào tay tay, các em say sưa ngồi học, ngồi viết bằng tay còn lại.
"Nhi ơi, về chích thuốc con ơi", một người mẹ gọi cô con gái nhỏ đang học với nước truyền trên tay. Lại đến giờ em vô thuốc, người mẹ bước vào, cầm bình nước truyền để dẫn con về phòng điều trị. Nhi quay lại nói với cô giáo: "Vô thuốc xong con lại quay lại lớp nha cô".

[Hình: attachment.php?aid=14240]

Nhi đã không còn sợ việc điều trị bệnh, không còn sợ hóa chất, xạ trị mà là lo lắng lớp học sẽ hết giờ.
Ngoài cửa lớp, nhiều bố mẹ đứng nhìn con học bài. Cũng như tiếng rộn ràng phía trong của lớp học, ánh mắt họ sáng lên cùng với những niềm hy vọng. Lớp học không chỉ là nơi để bệnh nhân và người nhà có thể tạm gác lại những đau đớn, muộn phiền và cả nỗi sợ hãi. Đó còn là nơi họ thấy mình chưa phải tách ra khỏi cuộc sống để vật lộn với bệnh tật mà cánh cửa tử có thể gọi tên bất cứ lúc nào.
Lớp học bao giờ cũng kết thúc bằng một màn biểu diễn nắm tay hát hò, nhảy múa của cô trò. Bởi lớp học không chỉ gieo những con chữ còn là trao niềm tin yêu vào cuộc sống này đến các bệnh nhi.

[Hình: attachment.php?aid=14241]

Hôm nay, em Lê Quang Trường, bị ung thư máu vào lớp mang theo một bông hồng để tặng cô giáo Đinh Thị Kim Phấn, 62 tuổi. Hai cô trò có những mối duyên rất đặc biệt.
Cô Phấn gắn bó với lớp học từ ngày đầu thành lập vào năm 2009, cách đây tròn một thập kỷ. Còn Trường, năm đó em là một trong những học sinh đầu tiên của lớp. 10 năm, nay Trường trở lại nơi đây khi bệnh tái phát và trở lại lớp học này.
Cô Phấn vẫn còn ở đây và Trường vẫn còn ở đây! Em là một trong số ít những học sinh... còn ở lại với cô cho đến hôm nay.
Công việc này đã trở thành một phần cuộc đời của cô Phấn, cô chưa từng nghĩ bao giờ mình sẽ dừng lại.
Có những em mang bệnh, khi đây đã muốn buông mình với cái chết, không chịu ăn, không chịu uống, không chịu vào thuốc... nhưng khi vào lớp học, các em có thêm động lực để sống tiếp.

[Hình: attachment.php?aid=14244]

Nếu đó là công việc dạy chữ đơn thuần sẽ không níu chân cô Phấn đến như vậy. Ở đây, cô nhìn thấy những khát khao, say mê đối với việc học không chỉ để quên đau đớn, bệnh tật của học trò mà là thắp lên trong các em những ước mơ. Dù rằng, đó là ước mơ ở ngay cửa tử.

[Hình: attachment.php?aid=14242]

[Hình: attachment.php?aid=14243]

Không một lớp học nào mà giáo viên phải chứng kiến sự ra đi của học sinh mình như nơi đây. Có em, hôm nay còn ở lớp, đến buổi sau, các em đã "về trời", không bao giờ trở lại.
Có học sinh, phụ huynh báo cho cô Phấn con em "về rồi" nhưng nhiều trường hợp, các em nhỏ trong lớp báo cho cô. Có em còn quá nhỏ để biết thế nào là cái chết, hồn nhiên báo tin: "Mỹ về rồi cô ơi!". Những lần đầu, cô còn hỏi: "Về sao em?", "Về là về luôn rồi á cô!".

[Hình: attachment.php?aid=14245]

Ở đây, các em nói với nhau: Tuổi thọ con người là... 18 tuổi. Mà biết bao nhiêu em, đã không thể đi được hết nửa chặng đường tuổi thọ tự mình quy ước. Riêng trong những ngày hè vừa qua, các cô đã phải tạm biệt với cả chục học sinh "ra về".
Nơi đây, cô Phấn và các giáo viên khác đã quen với việc đón nhận... những cái chết bằng nụ cười, nhìn cái chết bằng sự lạc quan. Các cô hiểu hơn bất kỳ ai, không thể mang sự buồn đau, tang thương, nước mắt vào lớp học "cách ly" với nỗi đau đớn bệnh tật tật này.
Để rồi có khi trên đường về, các cô òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Khóc cho những đau đớn tận đáy lòng. Khóc cho sự yếu đuối và cả bất lực.
Có lần, nghe tin học trò thân thiết của mình vào phòng điều trị đặc biệt - nơi mà các em đã được chuyển vào đó là hiểu ít khi còn lối quay về - cô Phấn chạy vào để gặp em. Lần đầu trong cuộc đời mình, cô chứng kiến giây phút trút hơi thở cuối cùng, tạm biệt cuộc sống nhân gian để về bên kia.
Sau lần đó, cô không quay lại căn phòng này nữa. Cô biết mình phải giữ vững tinh thần cho bản thân, cho các em còn ở lại.
Cô Phấn tự nhắc mình, một tuần mình có gần 170 giờ đồng hồ, chỉ dành cho lớp học nơi đây 4 tiếng thôi, cớ gì mình phải hà tiện. 4 tiếng đó, cô phải thật vui vẻ, hạnh phú. Thời gian vốn là thứ quý giá nhất, với các em bệnh nhi ung thư càng quý gấp bội.

Cô Phấn chỉ tay về phía trên kệ sách, phía góc trên cùng có những thùng coton được đóng gọn gàng. Đó là những cuốn tập... không bao giờ trở lại. Bao nhiêu năm qua, có hàng trăm cuốn như vậy, chưa kể những cuốn cô mang về nhà. Trong cuốn tập của học trò, mỗi buổi học đều có ghi ngày, ở đó, có buổi học cuối của các em.

[Hình: attachment.php?aid=14246]

Nhiều năm qua, trong mỗi buổi học, cô Phấn đều chụp lại những hình ảnh của các học trò nhỏ, về nhà ghi chép lại tính cách, ước mơ của các em. Bằng cách này, cô có thể nhớ được từng học trò với các những cá tính, mong ước khác nhau.
Những bức ảnh hồn nhiên, tươi đẹp và những ước mơ của các con cô giữ lại cho mình. Và chỉ khi các con vĩnh viễn ra đi, không trở lại nữa thì chúng trở thành những kỷ vật, cô tìm cách gửi lại cho gia đình, để họ lưu giữ lại những gì đẹp nhất của các con. Các con tồn tại trong cuộc đời, đến những giây phút cuối cùng không chỉ có bệnh tật và đau đớn mà còn có những nụ cười.
Không chỉ dừng lại ở đó, tình người, tình thầy trò níu bám tâm can cô. Không chỉ dạy ở trên lớp, 10 năm qua, cô Phấn lặn lội đến về thăm học những học trò thân thiết. Đó là chuyến đưa tang, chuyến đi ra thắp một nén nhang ở mộ...
Cách đây chưa lâu, cô đi Kon Tum để thăm cô học trò xinh đẹp và dễ mến vô cùng, em ra đi ở tuổi đẹp nhất. Em từng nói với cô: "Sau này, con sẽ thi Sư phạm, con trở thành sinh viên. Ra trường, con sẽ quay lại lớp dạy các bệnh nhi cùng cô nha cô!". Nhưng rồi, em đã ra đi ở tuổi 18!

Cô Phấn chia sẻ, cô bước đi được đến ngày hôm nay là nhờ có rất nhiều cộng sự, nhận được rất nhiều sự ủng hộ, giúp đỡ... Nhiều người rồi cả truyền thông khi nói đến công việc này thường thổi phồng lên nhưng với cô đó là một công việc bình thường mà mình lựa chọn.
10 năm dạy học ở đây, cô Phấn đã không thể đau đớn thêm nổi nữa trước những cuộc chia ly. Ngược lại, cô thấy mình tràn năng lượng với sự thôi thúc để có thể bước cùng các em lâu hơn nữa, xa hơn nữa…

( trích từ Hoài Nam - Ảnh Phạm Nguyễn )


File đính kèm Thumbnail(s)
                               
THANK YOU
05-11-2019, 06:40 PM
Bài viết: #3
RE: NGÀY NHÀ GIÁO VN
CÂU CHUYỆN THỨ HAI

Ngày đầu tiên của năm học mới, cô giáo Ngọc Lan đứng trước tất cả các bạn học sinh lớp 5, nhìn khắp một lượt và nói rằng: Cô sẽ yêu và đối xử bình đẳng với từng bạn trong lớp mình.

Nhưng, đó là một lời nói dối. Điều cô vừa nói là không thể.

Cô có ấn tượng không tốt với cậu học sinh ngồi ngay dãy bàn đầu tiên, cậu bé tên là Đức Trí.

Cô Lan phát hiện Đức Trí không thể cùng chơi với các bạn khác. Quần áo của cậu bé rách nát, người bẩn thỉu và thật khó để ai đó có thể yêu quý cậu bé cho được. Ngay cả bản thân cũng rất thích dùng bút đỏ gạch một dấu X to đùng trên vở của cậu bé.

Cho đến vài hôm sau, nhà trường yêu cầu giáo viên kiểm tra học bạ của các em học sinh, cô Lan đã cố tình để hồ sơ của Đức Trí xuống dưới cùng. Vậy nhưng khi xem đến hồ sơ của cậu bé, cô giáo đã vô cùng ngạc nhiên.

Giáo viên năm lớp 1 của Đức Trí viết rằng: "Tiểu Đức Trí là một cậu bé thông minh, nét mặt lúc nào cũng rạng rỡ với nụ cười luôn thường trực trên miệng, viết chữ rất ngay ngắn và sạch sẽ, ngoan ngoãn lễ phép, mang đến niềm vui cho những người xung quanh."

Giáo viên năm lớp 2 thì viết: "Tiểu Đức Trí là một học sinh ưu tú, rất được các bạn quý mến nhưng cậu bé rất buồn, vì bệnh của mẹ em đã ở giai đoạn cuối, cuộc sống gia đình rất khó khăn."

Giáo viên năm lớp 3 viết: "Mẹ qua đời đã gây ra một cú sốc lớn đối với Đức Trí, cậu bé đã nỗ lực hết sức nhưng bố em là người sống thiếu trách nhiệm. Nếu không có giải pháp cải thiện, gia đình sẽ gây ảnh hưởng rất tiêu cực đến Đức Trí "

Giáo viên năm lớp 4 viết: "Tiểu Đức Trí tính cách dị biệt, không thích học, không có bạn, nhiều khi còn ngủ trong giờ học."

Lúc này, cô Lan mới ý thức được những vấn đề đang tồn tại với cậu học trò nhỏ. Cô cũng cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình.

Nhưng tuyệt nhiên, cậu bé Đức Trí không biết về việc này.

Vì lần nói dối trước cả lớp, cô giáo không ngờ sau đó thỉnh thoảng lại nhận được 1 lá thư

Đến ngày lễ của các nhà giáo, khi các em học sinh đem quà tặng cho mình, cô Lan càng cảm thấy day dứt hơn. Các bạn nhỏ tặng quà cho cô đều bọc giấy màu đẹp đẽ, bên trên còn dán dây ruy băng, chỉ có mình Đức Trí là ngoại lệ.

Cậu bé dùng mảnh giấy màu da bò dày bì bì, có lẽ được xé ra từ một cái túi đựng đồ tạp nham để bọc quà.

Món quà là một chiếc vòng tay được xâu chuỗi bởi các hạt thủy tinh, có hạt đã bị mất và một lọ nước hoa chỉ còn 1/4. Các học sinh khác cười ồ lên.

Cô giáo phải ra hiệu cho các bạn im lặng không được trêu chọc bạn trước khi khen chiếc vòng thật đẹp rồi nhanh chóng đeo nó lên tay.

Cô cũng xịt một chút nước hoa lên cổ tay trước mặt các em học sinh.

Sau buổi học hôm đó, Đức Trí nói với cô giáo một câu rồi mới về: "Cô Lan , hôm nay trên người cô có mùi rất giống mẹ em trước đây."

Khi các bạn nhỏ đã về hết, cô Lan ngồi lại lớp hồi lâu. Cô đã khóc mất hơn một tiếng.

Sự thay đổi tích cực

Từ hôm đó, cô không còn nghiên cứu về việc làm sao để dạy bọn trẻ đọc, viết hay làm toán mà nghiên cứu về việc làm thế nào để giáo dục các em học sinh.

Cô Lan bắt đầu chú ý đến Tiểu Đức Trí, Khi học cùng cô, cậu bé ngày càng cho thấy mình là một đứa trẻ năng động là linh hoạt. Càng được cổ vũ, phản ứng của cậu bé càng trở nên nhanh nhẹn.

Cuối năm đó, Đức trí trở thành đứa trẻ thông minh nhất lớp. Mặc dù cô giáo nói sẽ yêu thương và đối xử bình đẳng với tất cả các bạn trong lớp nhưng Đức Trí đã trở thành "con cưng" trong mắt cô.

Một năm sau đó, cô Lan phát hiện một mảnh giấy nhỏ trong khe cửa. Là của Đức Trí, cậu bé nói với cô, rằng cô là cô giáo tuyệt vời nhất mà cậu gặp trong đời.

6 năm nữa trôi qua, cô Lan lại nhận được một mảnh giấy khác của cậu học trò nhỏ. Đức Trí viết rằng cậu bé đã tốt nghiệp trung học phổ thông, đứng thứ ba trong lớp về thành tích học tập và cô vẫn là giáo viên tuyệt vời nhất cậu gặp trong đời.

Nhiều năm sau nữa, cô Lan tiếp tục nhận được một là thư. Lần này Tiểu Đức Trí viết, khi nhận tấm bằng cử nhân loại xuất sắc, cậu đã quyết định sẽ ở lại trường tiếp tục học lên và cô Lan vẫn là giáo viên tuyệt vời nhất mình được gặp trong đời.

Tuy nhiên lần này, phần ký tên có sự thay đổi và dài hơn một chút: Tiến sỹ y khoa Đức Trí.

Mùa xuân năm đó, Đức Trí lại gửi cho cô Lan một lá thư, nói là mình sắp kết hôn, không biết cô có muốn tham gia hôn lễ của cậu hay không và cô sẽ ngồi vào vị trí của mẹ chú rể.

Tất nhiên là cô đã đồng ý. Hôm đó, cô đã đeo chiếc vòng mà cậu bé Đức Trí tặng năm nào, xịt một chút nước hoa mà mẹ cậu bé đã từng dùng trước đây.

Gặp lại nhau, hai cô trò ôm nhau thật chặt. Đức Trí thì thầm vào tai cô: Cảm ơn cô, cô Lan, con vô cùng cảm ơn cô đã cho con biết mình có thể làm được nhiều việc mà trước đây con không nghĩ tới.

Còn cô Lan lúc này cũng không ngăn được nước mắt, nghẹn ngào nói: Đức Trí, con nhầm rồi, là con đã dạy cho cô nhiều điều. Cho đến khi gặp được con, cô mới biết làm giáo viên là phải như thế nào!

---

Được biết, đây là câu chuyện có thật của một cô giáo và cậu học trò ở nước ngoài đã được đăng tải từ lâu. Nay chuyện lại được một người dùng mạng Việt thay đổi tên nhân vật để trở nên thuần Việt và chia sẻ đúng dịp năm học mới đến gần. Câu chuyện tưởng cũ mà không cũ.
THANK YOU
06-11-2019, 05:51 PM
Bài viết: #4
RE: NGÀY NHÀ GIÁO VN
CÂU CHUYỆN ĐỌC ĐỂ PHẢI NGHĨ, NHƯ ĐÙA NẾU ĐÓ LÀ THẬT!!!

Thầy Ngộ về xã S nhận công tác từ khi trường tiểu học còn y hệt cái chòi. To con nhưng tướng mạo không giống ai, trán dồ mặt gãy, hai mắt vừa bụp vừa to, tròng đen bạc phếch, má thõng phinh phính, đôi môi dày vểnh. Chưa hết, thầy còn nói đớt, giọng chuông rè. Giỏi thầy kêu giổ, thường thành hường hay a lô thành a zô.

Không sao, nghe lâu quen, không chỉ đồng nghiệp mà cả học trò đều hiểu. Có điều xét ở góc độ... phong nhã trong mắt quý bà quý cô thì nó mất điểm nặng. Vùng biên địa này, dân mười phần hết chín thất học, người có chữ quý lắm, huống chi đây hẳn hoi là một ông thầy. Vậy nhưng nghe nói tới thầy Ngộ thì các bà các cô hết thảy đều ẹ...

Không chỉ ẹ vì cái dáng dấp cổ quái, tác phong của thầy Ngộ cũng quái không kém. To con nhưng bộ dạng thầy lại rất con nít. Với thầy, dường như không tồn tại các khái niệm về ý tứ hay chuẩn mực, cả với người trên lẫn kẻ dưới, nữ hay nam. Thầy cười nói, giỡn cợt, vỗ vai vỗ vế các đồng nghiệp rất tự nhiên. Đồng nghiệp nữ chưa quen, gặp thầy lần đầu rất dễ hãi với cái vụ trên. Có cô khó tính, nặng lời còn rủa ngay tại trận thầy là “đồ biến thái!”. Bị mắng xơi xơi nhưng thầy cứ giương đôi mắt to bụp nhìn đối phương bằng một vẻ sửng sốt rất vô tội, cho đến lúc có người quen tới “giải vây”. Tính ổng vậy mà! Thiếu ý tứ thôi, không “ý đồ” gì đâu...

Cô giáo Thùy, dân Nam Bộ, lúc mới về trường nghe đồng nghiệp cũ giới thiệu chân dung thầy cứ rũ ra mà cười: thiệt dậy hả anh, ngộ quá heng! Đồng nghiệp với lũ học trò chớp lấy thời cơ, đặt luôn cho thầy cái hỗn danh “ông thầy Ngộ quá heng”. Thời gian sau mới rút gọn lại còn: thầy Ngộ!

Ban đầu họ còn nói vụng, sau công khai kêu. Không sao, thầy Ngộ nghe, có ngỡ ngàng chút xíu nhưng sau đó khoái ra mặt, cứ hề hề không thèm phân bua. Vụ này kể cũng không quá “ngộ” nếu ta biết cái tên Khuynh do cha mẹ đặt cho thầy hơi khó phát âm. Người Nam Trung Bộ đa phần không nói được âm “khuynh”, cứ kêu trại thành “khinh” nghe rất... bất tiện. Khinh dể gì đâu, tên dậy thâu (vậy thôi) chớ ổng hiền khô hà..., không ít lần chiến hữu nhậu chung phải giúp thầy thanh minh thanh nga, không thôi sợ đám tửu đồ “đá cá lăn dưa” hiểu lầm sinh sự. Xã S là vùng kinh tế mới, quy tập đủ thành phần; không thiếu cả các thành phần giang hồ tứ chiếng!

Về trường khi đã ở tuổi “nhi lập”, không ai biết quá khứ thầy Ngộ méo tròn ra sao ngoài thông tin quê thầy ở một tỉnh xa lắc xa lơ đâu tuốt ngoài Bắc. Những năm xã mới thành lập, trường tiểu học thiếu giáo viên trầm trọng. Mà cũng không phải thiếu, chính cơn bão giá - lương - tiền cuối thập niên 1980 đã khiến các nhà giáo lao đao, bỏ ngành hàng loạt. Miền xuôi còn bỏ thì thiết chi cái chốn tận nơi hóc núi này. Trường sở loe hoe năm sáu lớp học, vậy mà cũng không có thầy trông. Lương, gạo ngành còn nợ hai ba tháng dồn cục: không có gì ăn, quý thầy đành bỏ lớp chạy về xuôi kiếm cái ăn. Còn lại một hai thầy “bản địa” phải gồng lưng ôm tất tật lớp lớn tới lớp bé. Cơm độn củ mì ăn với cá mắm phơi khô chan nước muối mà phải làm việc bằng ba thì cha mẹ ơi, sức thánh thần lâu cũng xụi nói gì chúng sinh?

Thầy Ngộ được điều về đúng lúc nước sôi lửa bỏng, khi những “chiến sĩ” cuối cùng nơi cái “tiền đồn giáo dục” xã S đang rục rịch bỏ trường, chạy lấy người. Cái bóng cao to vững chãi của thầy cùng nụ cười nhăn nhở thường trực trên môi như không biết buồn đã lên dây cót tinh thần cho anh em không ít. Chưa hết, thầy Ngộ còn khỏe “cày cuốc”: anh em nào mỏi mệt, ươn yếu, cứ giao lớp thầy ôm; miễn có cơm ăn ngày ba bữa no bụng cho thầy là được. Cơm ăn ư, cũng tự đi mà lo chớ sao nằm chờ? Thầy Ngộ nhăn nhở mò ra ủy ban xã, vỗ vai vỗ vế chủ tịch, bí thư thế nào mà cuối cùng được “cứu trợ” nửa bao gạo đỏ năm mươi cân kèm thêm túi khoai mì lát.
Chưa đủ? Thì đi “dân vận” thêm cho đủ. Cũng lại thầy Ngộ lãnh phần tiên phong nhăn nhở vác xác tới từng nhà phụ huynh. Đói nghèo cả lũ chớ mấy ai no, vậy nhưng trọng thầy quý thầy vẫn là cái nếp truyền tử lưu tông mà người Việt tử tế khó lòng quên. Lâu lâu thấy thầy giáo vô cớ vô can “đi thăm” học trò là biết ý ngay. Ngồi chuyện Đông chuyện Tây, nước non có gì mời nấy, gặp bữa đương nhiên sẽ mời thầy cùng dùng cơm. Nhưng cái lệ (bắt buộc) bất thành văn là lúc thầy cáo từ về, em học trò cũng chạy theo, dúi vào tay thầy bịch nilông chứa vài ba bơ gạo. Bố (mẹ) em gửi thầy nấu cháo sáng! Thầy sẽ cảm ơn, nhận ngay không màu mè từ chối. Hiểu và thương nhau đến vậy. Ai chả biết dân kinh tế mới vợ chồng con cái phải ngày ngày địu nhau lên rẫy sém mặt kiếm cái ăn, vậy nhưng ông thầy khả kính của con cũng đang đói, biết làm sao. Nghèo cực cưu mang khốn khó, lá rách đùm nhau... Những bậc làm mẹ làm cha lúc nào cũng đau đáu thiết tha cái nỗi niềm muốn con hay chữ. Mà đã vậy, không thể không thương những ông thầy...

Có gạo, nhưng còn “chất tươi” đâu để cải thiện bữa ăn, có sức mà đứng lớp? Lại cũng mấy đứa học trò canh me chủ nhật dắt thầy lên rừng bẻ măng, bẻ bắp chuối, ra suối câu cá, mò cua hay tìm tấm vải mùng giăng đáy vợt tôm. Đi rừng, lỡ gặp rắn rít cũng tai (đập chết) luôn mang về nấu ăn. Không thôi bữa cơm chung chỉ toàn muối hột! Ngắc ngoải chịu đựng mấy tháng trường, cuối cùng lương gạo các thứ cũng bò về tới nơi. Giáo viên từ xuôi lên đủ, trường sở lại hồi sinh. Thầy Ngộ được “giải phóng”: không còn phải lo ngược xuôi kiếm gạo hay ôm lớp dạy thay. Cũng vậy thôi, ngoài hai buổi lên lớp thầy lại tiếp tục hề hề đi chơi với học sinh hay vỗ vai vỗ vế từng đồng nghiệp mới, cũ, lạ, quen.

“Cổ quái” hình hài, “cổ quái” tác phong, thầy Ngộ còn “cổ quái” luôn trong cách dạy!

Thử tạt vào lớp thầy giữa buổi, chẳng ai biết học sinh đang giờ học hay... giờ chơi. Thầy Ngộ chong mắt theo một em lui cui giải toán trên bảng, sau lưng, học trò đứa đứng đứa ngồi. Vài đứa nghễu nghện kéo nhau đi lại đi qua. Hứng chí, chúng còn đứng sau lưng thầy trợn mắt nhành mồm, giễu nhại bộ điệu thường ngày của ông thầy “ngộ quá”! Quay lại bắt gặp, thầy Ngộ cũng trợn mắt nhành mồm y hệt, cây thước kẻ dài vung lên đét vào mông mấy ông học trò quỷ sứ. Chúng rụt cổ nhăn mặt, tay xoa xoa mông lùi về chỗ nhưng mặt mày chẳng có vẻ gì là sợ. Thầy Ngộ đánh xong thu roi, lại quay lên bảng, miệng còn thoáng nét cười...

Lũ học trò ưa thầy ra mặt. Ngoài giờ học, mấy đứa lớp lớn bạo gan đu theo thầy, bá cổ bá vai thân mật. Đồng nghiệp bảo coi chừng học sinh lờn mặt, thầy Ngộ cứ hề hề rồi để ngoài tai. Hứng chí lên, thầy còn đi đánh trổng (đánh cù), bắn bi say mê với mấy nhỏ. Vào lớp thì hò nhau học lẹ rồi... chơi. Thầy giao hẹn: đứa nào học/làm bài xong trước có quyền chơi trước, không làm ồn là được!
Không ít lần phụ huynh tới trường la ó chuyện thầy Ngộ... đánh học trò. Đánh đấm gì trời, thầy Ngộ hơ hơ đứng gãi đầu trong khi thầy hiệu trưởng ra sức thanh minh: Cô (chú) thông cảm, ổng… gãi ngứa, hù cho tụi nó sợ thôi chớ đánh đấm gì. Không tin cô (chú) về hỏi lại mấy em coi, thiệt đánh sao không thương tích? Cũng phải, mới nghe nóng quá tới trường làm reo, giờ bình tĩnh coi quả không thương tích thiệt. Vậy được, lần sau nó còn biếng nhác thầy cứ... đánh tiếp giùm tui! Phụ huynh với thầy lại bắt tay nhau, tình thương mến thương như chưa hề có chuyện lớn tiếng vì con.

Hết chuyện phụ huynh lại sang chuyện mấy đồng nghiệp khó tính. Bực mình với kiểu dạy dỗ quái chiêu, phản ánh lên, thầy hiệu trưởng lại xua tay, biết rồi, khổ lắm, anh em nghe tui, nể cái thân phận “tiền hiền” của ổng một chút. Dù gì cũng “cựu binh”, về từ lúc trường sở còn xập xệ khó khăn. Với lại ổng dạy kiểu gì mà học sinh tiếp thu tốt thì thôi. Nhưng lên lớp kiểu ấy là sai tác phong sư phạm! “Cứu cánh biện minh cho phương tiện”; đừng nên máy móc quá. Đã đi làm giáo dục thì hiệu quả giáo dục là trên hết; huống chi... Phải, lý là một chuyện, nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng có thể đem lý căng ra mà xử. Người với người sống phải tình nghĩa, biết trước biết sau. Mấy ông giáo cựu của trường từng kinh qua thời khốn khó lập tức nhớ lại chuyện thầy Ngộ cưu mang gồng gánh chuyện dạy dỗ, nhớ chuyện thầy hùng hục lặn lội đi xin gạo muối, bắt cá mò tôm khi xưa, hơi thẹn. Thôi, trường vùng biên địa, xa “mặt trời”, chẳng mấy khi phòng, sở kiểm tra. Mà có kiểm tra, dự giờ thì anh em liệu “quyền biến” chút cho qua là xong; tránh để cấp trên biết, làm khó dễ!

Thầy Ngộ vẫn hề hề ngây thơ vô tội như không hề biết suýt chút mình đã bị lôi ra “vành móng ngựa”. Thầy Tâm, biệt hiệu Tâm “triết gia”, vẫn thường phán nửa thiệt nửa chơi: ổng “Ngộ” lâu rồi nên không còn tâm phân biệt thầy/trò hay chấp nê quy tắc...

Trường S lên trường chuẩn quốc gia, đón hiệu trưởng mới. Sếp mới nghe nói bằng cấp đầy mình, không phải “từ nhân dân mà ra” như người tiền nhiệm. Và nguyên tắc, hết sức nguyên tắc! Buổi họp hội đồng sư phạm đầu tiên, sếp tuyên bố thẳng thừng: sẽ dọn dẹp hết mọi tàn dư vô tổ chức vô nguyên tắc, thiết lập lại kỷ cương trường sở cho xứng tầm chính quy, hiện đại. Ngành đang mạnh tay thực hiện chủ trương cắt giảm biên chế, đưa ra khỏi ngành tất cả những cán bộ, nhân viên không đủ chuẩn...
Đương nhiên, thầy Ngộ là đối tượng đầu tiên lọt vào tầm ngắm!
Buổi họp kế tiếp, đùng cái thầy Ngộ được công khai “lên thớt”. Không biết sếp mới âm thầm điều tra lúc nào mà “cáo trạng” nêu vanh vách. Hàng loạt sai phạm: vô nguyên tắc trong giảng dạy, vô tổ chức khi không thèm lưu tâm tới góp ý chấn chỉnh của lãnh đạo, của tổ trưởng chuyên môn, vi phạm đạo đức tác phong nhà giáo khi giao tiếp cùng đồng nghiệp nữ... Còn nữa: nghe dư luận phong thanh phản ánh thầy có... đánh học sinh, chuyện này mới cực kỳ nghiêm trọng! Không thể để con sâu làm rầu nồi canh, giọng thầy hiệu trưởng quyết liệt, nghiêm trang, tôi dứt khoát phải trình báo tất cả vụ việc này lên lãnh đạo phòng giáo dục. Một ngôi trường chuẩn quốc gia không thể dung dưỡng, bao che tệ nạn... Thầy nhấn mạnh hai chữ “tệ nạn”, nhìn quét một lượt các ông “giáo cựu” với đôi mắt đầy trách móc.

Thầy Ngộ ngồi im nghe phán xử. Miệng thầy dường nhăn nhở nụ cười thường trực, nhưng nhìn kỹ lại giống như đang... sắp khóc! Thầy từ từ đảo mắt lại qua, đôi mắt to bụp nhìn lần lượt các đồng nghiệp từ nữ đến nam với ánh nhìn cầu cứu. Chắc thầy đang hi vọng sẽ có ai đó đứng dậy, nói lời thanh minh cho thầy như thường lệ. Không, không ai hết. Tất cả ngồi im như tượng, mặt cúi gằm...

Thầy Ngộ bị chuyển công tác: từ giáo viên đứng lớp xuống chân... giữ phòng thiết bị!

Đó xem như là một quyết định nương tay của lãnh đạo, chiếu cố tới cống hiến bao năm của thầy cho ngành giáo dục: ngồi giữ phòng thiết bị chờ cho đủ tuổi để về hưu. Đồng nghiệp an ủi: thôi, vậy dù gì cũng đỡ hơn cảnh hưu non. Thầy Ngộ lại nhăn nhở cười, cái cười như sắp khóc! Ít ai biết thầy buồn tới mức nào khi không được đứng lớp. Lũ học trò hay bá cổ bá vai thầy cũng đổ buồn ngơ ngác. Mỗi lúc ra chơi chúng lại rủ nhau chạy lên phòng thiết bị; ngoắc ngoắc tay rủ thầy lẻn ra sân sau chơi bi, chơi trổng. Vụng trộm lát thôi, chứ thầy hiệu trưởng mà phát hiện là cả đôi bên chắc chắn no đòn!

Trường S đang có kế hoạch thành lập, bồi dưỡng đội tuyển học sinh giỏi toán lớp 5. Họp hội đồng, thầy hiệu trưởng hỏi: trong số các đồng chí, ai có thể đứng ra nhận công tác bồi dưỡng học sinh giỏi? Lặng tờ, không một cánh tay giơ. Thầy hiệu trưởng hơi bực, gằn giọng hỏi hiệu phó chuyên môn: vậy các năm trước công tác này trường ta ai lãnh? Hiệu phó chuyên môn lúng túng trả lời: dạ thưa, là... là thầy Ngộ, à quên, thầy Khuynh ạ!■
THANK YOU
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS