Đánh giá chủ đề:
  • 1 Votes - 5 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
Mong Minh Ký Sự
30-05-2012, 02:31 AM
Bài viết: #1
Mong Minh Ký Sự
Mong Minh Ký Sự

QB xin mạng phép đăng tải những bài viết về chuyến ngao du sơn thuỷ của Cậu Mợ Ba Minh. Tất cả bài viết là nguyên văn của Cậu Ba.

1/Chuẩn bị:

Những lý do để thực hiện chuyến đi:

*Cháu Nội đã vào lớp một,cháu Ngoại đã 10 tháng tuổi,cha mẹ chúng không cần lắm tới Ông Bà (thật ra phải nói là Ông Bà đã bớt lo lắng về chúng).

*Chưa vào mùa mưa,thời tiết đang thuận lợi.

*Công việc sinh nhai có người tâm phúc quán xuyến.

*Sức khỏe cả 2 đang ổn định.

*Đã thực hiện những chuyến đi “nháp” cần thiết,nhất là chuyến đi ngắn ngày (04 ngày) trên đoạn đường khá dài về Đất Mũi (1000km)vào tháng 2/2012 (Đi theo Đường Nam Sông Hậu).

*Nỗi thôi thúc và lòng quyết tâm …phiêu lưu vẫn chưa nguội lạnh.



Ngày 31/3/2012,Bà xã tui sẽ dẫn dắt Đội Dưỡng sinh Tp Long xuyên tham dự Liên hoan TD DS Tp HCM mở rộng với tư cách là HLV Trưởng,sau đó ,ngày 02/4/2012 lên Đà Lạt học khóa bồi dưỡng HLV DS toàn quốc.

Và chúng tôi quyết định đó là đoạn đầu lộ trình của “cuộc rong chơi”.



Những ngày giửa tháng 3 Bà Xã hay cằn nhằng : Ông sắp xếp đồ đạc của Ông chưa?Ông có coi lại xe chưa? Thắng thiếc,vỏ ruột sao hổng thấy ông đem kiểm tra ….Ối xời ơi …chuyện nhỏ,bà yên chí,còn nửa tháng lận!Thật ra cái tánh của tui cũng thuộc loại lửng thửng bèo giạt mây trôi lắm nên bả cằn nhằng thế cũng không thừa.

Tuy nhiên ,trước cuộc hành trình xa,hơi mạo hiểm,tui không thể “vô tư” ,nên cũng có mó máy vô con Deahan 12 năm tuổi chút đỉnh,nào là phải ghép cái “sàn nước đuôi” của con Chaly qua để kéo dài chút đỉnh một cách “lịch sự” cái ‘đít” của con Deahan (cũng như các loại xe wave,đều không có sàn nước),nhằm đặt cái túi hành trang số 1 hơi ra đàng sau để “phượt ôm” bớt “sát” cho bác tài dễ chạy.Gắn lại 2 kiếng chiếu hậu ,hàn lại chống ngã,…và trước lúc lên đường đã thay mới vỏ ruột bánh sau,mua một bộ cạy vỏ ,bugi,bóng đèn và thay nhớt.

Hành trang:

*Thiết bị :

-1 Cà nông 400D

-1 Cà nông 350D

-1 Sony compact,16M có khả năng quay phim HD

-Ống kính 17-85

-Ống kính zoo m 75-300

-Ống kính 18-55

-Ống kính 28-90

-Ống dòm monocular 1000X

-Đèn pin

-Điện thoại di động

-Mini laptop Asus ,Ổ cứng 320G,để lưu trử ảnh.

*Y tế:

-Một số thuốc thông dụng như Bactrim,Pa racetamol,tiêu chảy…

-Thuốc đặc trị levothyrox,Kim tiền thảo,Diệp hạ châu…

-Cồn y tế tẩm trong bông gòn.

-Băng keo cá nhân…

*Những thứ khác:

-2 võng cá nhân,kèm 4 sợi dây dù 3,8m

-2 bộ quần áo đi mưa + 1 áo mưa cánh dơi

-Dao,kéo,2 tách uống trà,1ly giử nhiệt,1 gà mèn mini 3 ngăn(món này tui phản đối vì chẳng thấy ích lợi,thuộc một trong vài thứ chỉ làm cồng kềnh thêm cho chuyến đi xa cần gọn ghẻ),nhưng tui cũng buộc lòng phải tuân thủ ,sau này quả thật tính lo xa của “quý bà” là không thừa.

-1 nồi cơm điện nhỏ (món này tui phản đối quyết liệt )nhưng xếp đã “quyết” nên tui cũng “bó tay”.



-









Ngày 30-3-2012 :Long Xuyên-Sài Gòn (190km)



Ngày khởi hành,sáng sớm tui tranh thủ chạy đi uống cà phê cùng một số thân hửu và chào từ giả.

9h,đã hoàn tất việc ràng rịt hành lý,túi số1 phía sau,túi số 2 phía trước,máy ảnh và phụ kiện mỗi người có túi riêng.Như thường lệ trước mỗi cuộc hành trình,hai vợ chồng cùng thắp nhang lên các bàn thờ,cầu nguyện chuyến đi bình an và con cháu ở nhà mạnh khỏe.

09h30,khởi hành.

Dòng sông Hậu đoạn phà Vàm Cống rất rộng,khoảng gần 2000m,nhưng nhiều năm nay có vẻ chật hẹp hơn bởi nhiều Tàu viễn dương đang đậu giăng mặt sông chờ lên hoặc xuống hàng.Ngoài ra còn có một số các xà lan đang khai thác cát ,móc nạo lòng sông,hoặc để bán cho Singapore hoặc để cung cấp cho các công trình san lấp mặt bằng.Sự khai thác vô tội vạ vì lợi nhuận lớn đã làm cho nhiều đoạn bờ sông bị sạt lở,gần đây nhất là vụ sạt lở kinh hoàng tại phường Bình Đức,tp Long Xuyên.Thêm vào đó là những làng cá bè đang “rải rác một cách tập trung” dọc theo bờ của dòng sông .Còn nửa,đó là những nhà máy đông lạnh thủy sản xuất khẩu,nằm cạnh bờ sông,thuộc các công ty xuất khẩu thủy sản lớn như Agifish,Afiex,Nam Việt,Tuấn Anh….và gần đây nhất là Công Ty Sao Mai,chiếm một vùng rộng lớn phía bờ đầu kinh Lấp Vò –Sa Đéc. Tất cả làm thành một toàn cảnh náo nhiệt,có vẻ như dấu hiệu tích cực của sự phát triển kinh tế.

Tuy nhiên,bên cạnh những đóng góp đó,sự sản xuất có vẻ vô trách nhiệm đã gây nên những hậu quả mà tương lai sẽ gánh chịu,nếu không kịp thời chấn chỉnh.Lòng sông mất cát thì lở mất bờ,bè cá đặc sông thì gây ô nhiểm,tệ hại nhất là các nhà máy đông lạnh hàng ngày xả biết bao chất bẩn lên mặt sông.Nhiều lần khi ngang qua phà Vàm Cống ,chạy dọc suốt đoạn đường có công ty Sao Mai,tôi phải lợm giọng vì mùi hôi tỏa lên từ nhà máy.Tội nghiệp những người dân sống tại đây từ biết bao đời nay,giờ phải hứng lấy cái khó chịu này.Ngày xưa,tôi thường tắm sông cùng bọn trẻ trong làng ,sau mùa nước lũ,nước sông hết phù sa,nhìn trong xanh đến độ chúng tôi đã từng uống trực tiếp mà không thấy ngại ngùng.Bây giờ,chỉ xuống tắm thôi mà ai cũng ớn.

[Hình: attachment.php?aid=1688][Hình: attachment.php?aid=1689][Hình: attachment.php?aid=1690][Hình: attachment.php?aid=1691][Hình: attachment.php?aid=1692][Hình: attachment.php?aid=1693]


File đính kèm Thumbnail(s)
                       


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 2 thành viên cám ơn cho post này:
quangvu (31-05-2012 09:33 AM), dieuquang (11-06-2012 04:53 AM)
30-05-2012, 08:53 AM (Được chỉnh sửa: 30-05-2012 08:54 AM bởi baothai.)
Bài viết: #2
RE: Mong Minh Ký Sự
Tiep theo

[Hình: attachment.php?aid=1696][Hình: attachment.php?aid=1697][Hình: attachment.php?aid=1698][Hình: attachment.php?aid=1699][Hình: attachment.php?aid=1700]


Cuộc hành trình tiếp tục,trước tiên là ghé nhà Ba tôi tại chợ Vàm Cống,thăm Ông và báo tin đi xa,có lẽ 3 hay 4 tuần sắp tới con không về thăm Ba được.Ông cụ ,93 tuổi,cười hề hề,nói mày đi bằng chiếc xe đó hả.Dạ.Ông lại cười khục khục,lắc đầu.Thằng Suối,em bà con kế bên, nói tui sợ ông luôn.Đúng 10h,con Deahan tiếp tục nổ máy,trực chỉ Sài gòn.

Con kinh Lấp Vò-Sa đéc không rộng,bề ngang chỉ khoảng trăm mét,nhưng từ lâu là một trong những thủy lộ chính nối liền Sông Tiền(phía Sa đéc) và Sông Hậu (phía Lấp vò,Vàm Cống).Từ lâu đó là đường vận chuyển chính yếu của hàng nông,thủy sản,xi măng,đá xây dựng…Ngày nay,dọc theo 2 bờ kinh này là rất nhiều nhà máy xay xát,kho gạo của các công ty lương thực.Một vùng đất nghèo nàn trước kia,giờ là đất hứa của nhiều đại gia lúa gạo,giá đất ruộng khoảng 1,5 tỉ đến 2 tỉ đồng 1000m2,được các công ty mua để làm kho,nhà máy, trong khi các nơi khác chỉ 100 hay 200 triệu đồng.Nhìn thấy thế,ai cũng nghĩ nông dân trồng lúa ở đồng bằng sông Cửu long chắc là “vô” lắm.Thật ra,chỉ một số ít người trồng lúa khá lên nhờ lúa gạo còn phần đông chỉ là giúp cho các đại gia thu mua lương thực hưởng lợi,lợi nhuận này thể hiện rõ nét nhất trên các công trình xây dựng kho bãi,nhà máy.Đó là nghịch lý đồng bằng Sông Cửu Long.

Qua khỏi cầu Mỹ Thuận,chúng tôi dừng nghĩ tại một quán võng,ăn trưa.Quán võng là một “đặc sản” của miền Tây,hiện diện khắp các nẻo đường từ biên giới Việt – Campuchia đến các con đường lớn , nhỏ khắp đồng bằng Cửu Long.Nó giúp cho những khách đường xa,vừa nghĩ “ chưn” vừa nghĩ lưng,tạm tránh cái nóng trên đường,thưởng thức ly nước dừa ngọt mát,ly thốt lốt dịu thơm hoặc ly cà phê đá làm cho tỉnh ngủ.Dần dần,quán võng được các nơi khác bắt chước,nhất là các đoạn đường qua những cánh rừng cao su miền Đông.Cũng có thể nói quán võng dường như là đặc sản của Việt Nam,nếu xét trên số lượng và quy mô.Trong hành trang,chúng tôi có mang theo 2 chiếc võng,e rằng sẽ không có cơ hội sử dụng.Dọc đường,chiếc giỏ đựng nồi cơm điện bị đứt,nồi rớt,sợ hỏng bộ phận điện nên bà xã tui quyết định sẽ gửi về Long Xuyên,không mang theo.Hoan hô cái …sự đứt dây!

Sau mấy chục phút nghĩ ngơi,chúng tôi tiếp tục đi và trạm dừng kế tiếp,cũng là một quán có võng,gần Long An,uống 2 trái dừa rồi tiếp tục đi về phía Sài Gòn.Một trận mưa thật lớn ập đến ngay cửa ngỏ vào thành phố,dù có áo mưa,loại có cả quần,nhưng chúng tôi vẫn phải đứng đợi vì mưa quá lớn,sợ ướt hành trang.Cuối cùng phải mua thêm 1 áo cánh dơi (tổng cộng 2 cái),để bao lấy 2 túi hành lý và đi vào Sài gòn theo Đại lộ Võ văn Kiệt.

Lâu quá rồi tôi không đi Sài Gòn bằng xe gắn máy,chỉ ngồi xe khách mọi sự đều do tài xế lo,nên bây giờ sự thay đổi của cửa ngỏ vào thành phố đã làm tôi bối rối.Đường ngang,đường dọc,đường vòng,cầu vượt…khiến tôi không nhận ra cái lối vào quen thuộc sau khi qua khỏi cầu Bình Điền.Sự bối rối kèm theo cái nhịp độ hối hả của dầy đặc các phương tiện giao thông,của các đèn tín hiệu xa lạ,khiến tôi chỉ còn biết ôm cua tay mặt chạy tới,chừng phát hiện ra mình sai đường “cũ” thì đã muộn,chạy lạng quạng bị phạt thì rối chuyện.Thôi,đành cứ tà tà chạy tới và hỏi một vị chạy xe gắn máy cùng chiều,cháu ơi đường nào vô Trần Quốc Toản vậy cháu?Trần Quốc Toản nào?Con hổng biết.Chết mẹ,câu hỏi của tui lại về một con đường “cổ”,đã đổi tên từ lâu,mà bây giờ cái đầu óc mụ mị của ông già 65 tuổi hay quên,làm gì nhớ nổi,càng muốn nhớ lại càng quên.Cũng may,trong chốc lát tui bổng bớt ngu hỏi liền con đường bên cạnh,…còn vô Nguyễn Tri Phương thì chạy ngã nào …cháu?À ..vậy thì chú cứ chạy thẳng đường này,chú sẽ tới cầu Nguyễn Tri Phương chú rẻ trái …Tuy nhiên,chạy được một đổi , tui phát hiện ra bên kia sông là bến Bình Đông,thì ra đây là Đại lộ Đông Tây,đoạn tui đang đi có lẽ là bến Lê quang Liêm cũ. Từ đây,tui không khó để tìm đường rẻ vào khu Chợ lớn quen thuộc.Và lúc này tui cũng nhớ ra con đường “cổ”Trần Quốc Toản là đường 3 tháng 2 và dĩ nhiên không khó khăn để tới.Chúng tôi nghĩ tại khách sạn Phương Lợi,gần chợ Bà Hạt.Bà xã tôi có nhiệm vụ đi tiền trạm đặt trước khách sạn để đội DS tp Long Xuyên lên tới vào lúc 24h đêm nay, có chỗ nghĩ ngơi lấy sức thí đấu vào ngày mai, 31 tháng 3.


File đính kèm Thumbnail(s)
                   


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 2 thành viên cám ơn cho post này:
quangvu (31-05-2012 09:33 AM), dieuquang (11-06-2012 04:53 AM)
31-05-2012, 10:56 AM
Bài viết: #3
RE: Mong Minh Ký Sự
Phần 4

[Hình: attachment.php?aid=1701][Hình: attachment.php?aid=1702][Hình: attachment.php?aid=1703][Hình: attachment.php?aid=1704][Hình: attachment.php?aid=1705][Hình: attachment.php?aid=1706][Hình: attachment.php?aid=1707][Hình: attachment.php?aid=1708]

Ngày 31/3/2012.




Sài Gòn.



Bà xã tôi cùng đội Dưỡng sinh hôm nay tham gia thi đấu tại Trung Tâm Thể Dục Thể Thao Phú Thọ(Trường đua Phú Thọ).Tôi tranh thủ đi Trung Tâm Hòa Hảo làm xét nghiệm y khoa để yên tâm trước lúc đi xa (ha ha ha ,giống như đi…luôn quá!).Trong khi chờ kết quả tôi ghé thăm gia đình Chú Ba tôi,nơi tôi đã tạm trú trong những năm trung học.Sau đó ra Khánh Long camera nhờ làm lại 2 ống kính(bị đứt giây zoom).Đáng lý tôi và Bà xã sẽ có cuộc gặp các bạn khóa 3 Kỷ sư Hóa học Phú Thọ;nhưng không thực hiện được vì…quá mệt sau 1 ngày thi đấu vất vả với kết quả khả quan:Huy chương Đồng .Trước khi ngủ lấy sức để mai lên đường,bà xã biểu tui xem tin tức khí tượng vì dường như có bão .Ái da,giờ này có biết bão bùng ,giông tố gì thì ngày mai cũng phải đi thôi,vì ngày 3/4/2012 là khai giảng khóa Tập Huấn DS tại Dalat, đi 2 ngày mới tới.



Ngày 01/4/2012.




Sài Gòn- Blao :# 200 km




Rời khách sạn lúc hơn 6h,ghé ngang Nhà Thờ Đức Bà chộp vài tấm ảnh kỷ niệm,qua cầu Thị Nghè,quẹo vào chợ,mua thêm 2 cái giỏ “đệm”nylon,để gánh bớt một số đồ trong túi bự.Ngoài ra còn mua thêm bánh mì,thịt quay,xôi mặn ở đầu chợ …rồi lên đường.

Lúc này mưa đã nặng hạt,hành lý đã cho vào các bao nylon lớn.Qua khỏi Hàng Xanh,tấp vào quán phở nhỏ ăn lót dạ,dỡ ẹt!Bây giờ thấy tiếc mấy cái quán phở ở trong Sài gòn mà chúng tôi đã bỏ qua.

Cơn bão số 1 bắt đầu.Và thật bất thường,năm nay bão tới quá sớm ,không tấn công Miền Trung mà lại đổ bộ thẳng vào Sài Gòn cùng vùng phụ cận.Trong cơn mưa nặng hạt tôi thật cẩn thận chạy ra khỏi thành phố,nhất là tại các dốc cầu,mắt vừa quan sát xe cộ lưu thông vừa dán xuống mặt đường vì sợ bị …đinh!Ôi cái xã hội ưu việt này sao ngày càng nhiều “tặc”?Nghêu tặc,tôm tặc,cẩu tặc,lâm tặc,đinh tặc….”Con người mới” sau mấy chục năm xây dựng,ngày càng tệ hại.Đến nỗi nhà Sử học Dương Trung Quốc phải than là mất gốc,còn Tiến sĩ Lê Đăng Doanh thì cho rằng tình hình kinh tế,xã hội chưa bao giờ tồi tệ như hôm nay!Rất may,qua khỏi Thủ Đức,Hố Nai,Trảng Bom….xe vẫn bình yên.

Đến Dầu giây thì mưa bất ngờ lớn hơn,tui định dừng lại chộp bậy một tấm ảnh tại giao lộ nhưng không tiện.Bây giờ mới thật sự thấy thấm cái lạnh của mưa bão và đường xa.Chiếc áo jacket là món bỏ lại nhà sau cùng vì cảm thấy nó làm nặng thêm hành lý,bây giờ nghĩ lại, thấy tiếc.Dốc mơ,chỉ mới khoảng 100m cao hơn mặt nước biển,rồi sẽ là 700m ở Blao,900m ở Di linh và 1500m ở Đà lạt,nhiệt độ sẽ giảm dần,mưa bão thì không biết mấy ngày sẽ hết e rằng cái thân già ròm này sẽ khó …bình an theo đuổi cuộc hành trình!

Chạy một mạch đến Túc Trưng,ghé vào một quán võng bên rừng cao su. “Xế ôm”, mặt lạnh như tiền khiến bác tài “chột dạ”,cái sự lạnh như tiền này có vẻ không phải do mưa bão .Vậy thì do đâu?Và đây là lý do : …sao hổng chạy luôn tới Đà Lạt,bộ hổng mệt hả…bộ hổng lạnh hả…?He he,mưa bão thế này ai mà hổng lạnh…lạnh muốn chết,…lạnh teo..bu gi đây…hi.. hi..tui phân bua cho …tăng nhiệt để bả bớt… lạnh.Thiệt tình mà nói,tui chỉ muốn cố chạy cho mau hết cái đoạn đường mưa bão , cứ cắm đầu cắm cổ chạy,bớt được km nào hay km đó.Ngoài ra,cái khúc đường toàn rừng cao su này,lở huốt một quán thì chạy thiệt xa mới có quán khác,mà tui thì cứ …huốt hoài,hổng bị “cự” cũng uổng!

_Cháu ơi ,cho chú cái cà phê sửa nóng…lạnh đi!

_U..u..ủ..a..???

_He..he..thì con cứ cho cà phe sửa nóng đi…

Còn bà xã tui thì “hiên ngang” chơi cái cà phê …đá!Chắc bả thấy… lở lạnh… cho mầy lạnh luôn!Sau khi đi vệ sinh,tui trở vào nằm lắc lư trên võng chờ đợi những giọt cà phê đang dần rơi xuống ly sửa nhỏ.Thỉnh thoảng vài chiếc xe con chạy qua,chẳng cần biết mưa gió là gì.Tui nhìn theo,thèm thuồng!

Cà phê đã xuống hết và tui bưng cốc cà phê sửa…lạnh lên uống.Đó chính là cà phê sửa nóng…lạnh!Tui không nghiện thuốc lá,nhưng bên tách cà phê ,phì phà một điếu,nhất là nơi quán lạ bên đường thì cũng thú vị lắm ,nó làm tui thích thú,như đã từng … “nhớ nhà châm điếu thuốc,khói huyền bay lên cây”!

Không thể trông đợi một chút nắng nào của ngày hôm nay,đành phải tiếp tục dầm mưa lên đường.Sau Túc Trưng là Định Quán với những tảng đá khổng lồ như chắn ngang đường,đã từ lâu được xem là biểu tượng của địa phương .Trời càng lúc càng mưa to,không thể dừng lại để chộp một tấm ảnh nào.Chúng tôi tiếp tục qua La Ngà,bình thường khi nắng tốt, tôi hay chụp vài tấm ảnh Làng cá bè khi ngang qua đây.Mưa gió bão bùng thế này chỉ còn biết nhắm mắt siết ga.Mà cũng không thể nào không nhắm mắt,vì những giọt nước mưa bắn rát rạt vào mặt.Mang kiếng(không màu)thì bị một lớp lù mù trước mặt,bỏ kiếng ra thì chịu nước bắn vào mắt vào mi,thành ra tui phải thỉnh thoảng thay đổi sự đeo kiếng,khách VIP phía sau giúp tui việc này.

Qua khỏi cầu La Ngà thì có một cặp Tây,chơi con cào cào, qua mặt.Thấy 2 “khứa lão”phom phom trên con Deahan “thổ tả”,chàng Tây và cô bạn gái cười cầu tài ( hay thương hại?)Mà mình có “tài” đâu mà cầu…chắc chắn là thương hại rồi!2 tên này có lẽ cũng đi bụi lên Dalat đây,có bạn đồng hành cũng đở lạnh chưn,tui bèn “giao lưu” :…where are you from?....Canada,cô Tây phía sau trả lời.Còn thằng Tây thì siết ga chạy tuốt.Cha …tụi mày không rành đường mà chạy..như mắc …gió!Tui cũng siết ga,rượt theo,đồng hồ tôc độ lúc này đang gác con số 85!Tui thật sự thương con Deahan già 12 năm tuổi này,suốt 12 năm qua,chưa một lần “nằm đường” vì hỏng máy.Và vì vậy,máy Deahan cũng chưa chỉnh sửa lần nào,chỉ là những đổi thay linh tinh như sên,dĩa,bugi,thắng thiếc….Trên đường,như hôm nay,tốc độ trên dưới 80km/h là chuyện nhỏ;nhưng trong tình hình đang mưa như thế này,việc chơi tới 85 cũng không hay lắm.Lúc đó tui nghe tiếng của VIP : ông chạy đi đâu vậy?lên Đà lạt hay…lên…….Chết chưa,tui là một thằng hay quên,là con thứ 3 trong nhà,hồi nhỏ cũng vì tật này mà Dì Út tui đặt biệt hiệu là “Ba Quên”,bây giờ chưa đi khỏi Túc Trưng bao xa mà tui đã quên cái lạnh “hổng phải do mưa bão”rồi.Thôi cho mày …chạy… lạc đường ráng chịu.Tui bớt ga.

Khoảng 13h giờ thì tới Madagui,rút kinh nghiệm Túc Trưng,tui dừng ngay một quán nhỏ,đối diện với khu Du lịch ,đồng thời cũng là trạm dừng chân Madagui.Mỗi người gọi một tách ca phê nóng,bà xã dở 2 hộp xôi mặn thịt quay ra,ngon.Xin phép quý vị cho tui 1 phút quảng cáo :Góc phố bên trái chợ Thị Nghè(hướng nhìn thẳng vào chợ),có một xe bán thịt quay,vịt quay rất ngon,sạch sẽ,bên cạnh đó là xôi mặn dĩ nhiên cũng không làm quý khách thất vọng.Nào các bạn Sài Gòn thử coi.Ông chủ quán vốn là bộ đội phục viên,nay đã 70 tuổi.Khoảng những năm 90,thế kỷ trước,dắt vợ con từ Bắc vào,lựa nơi cửa rừng này mở quán,bây giờ có người hỏi mua lại với giá hàng chục tỷ đồng.

13h30,chúng tôi tiếp tục lên đường.Chỉ còn vượt 2 con đèo nửa là tới Bảo Lộc,trạm dừng chân của ngày hôm nay,đó là Đèo Chuối và Đèo Blao.

Đèo Chuối,vẫn như ngày nào,nét hoang dã chưa hề thay đổi,mặc cho lưu lượng xe ngày càng đông do sự phát triển kinh tế và du lịch của cao nguyên.Tôi thích điều đó.Chúng tôi vượt qua đèo Chuối dễ dàng,không như khi qua đèo Bảo lộc.

Tôi chưa trở lại Dalat kể từ năm 2010,khi đó đèo Bảo lộc đang được sửa chửa,bây giờ chắc thông thoáng hơn xưa.Nhưng trong tình hình mưa bão này,chắc chắn tôi phải cẩn thận hơn,nhất là khi buộc lòng phải vượt qua các xe tải nặng ì ạch nhích dần lên dốc.

Thật ra cũng chỉ vì đèo này ở độ cao lớn hơn,dốc hơn và cheo leo hơn,nhất là khi ngoặt sang sườn núi phía bắc,khi ấy gió tạt thẳng từ hướng vực bên tay phải,làm con Deahan chao đi nếu không chủ động kiểm soát tay lái và giử số thích hợp,thì có thế gặp sự cố không hay! Nhiều lần vị khách VIP duy nhất phía sau nhắc nhở tài xế lái xe cẩn thận,nhất là lúc vượt các xe tải lớn.Chở yếu nhân có khác,bao giờ cũng phải cảnh giác ,nếu không …dẽ bị mất việc lắm!

Qua khỏi đèo Bảo Lộc là sắp đến…thiên đường Blao rồi.Thú thiệt,sau chặng đường 200km,bây giờ tui thật sự thấm mệt.Cùng với cái lạnh do cao độ ,cơn mưa ròng rã trên đường đi đã “ướp” chúng tôi trong nước đá.Bây giờ chúng tôi thật sự cần một phòng khách sạn ấm áp để nghĩ ngơi.Chạy từ từ để tìm khách sạn,con đường trở nên dài thật dài,mãi đến gần khu vực chợ thì mới gặp liên tiếp mấy khách sạn.Chúng tôi chọn Hải Vân,đơn giản vì ngừng ngay trước cửa,giá phòng là 120.000đ/ngày.


File đính kèm Thumbnail(s)
                               


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 1 thành viên cám ơn cho post này:
dieuquang (11-06-2012 04:53 AM)
31-05-2012, 11:47 AM
Bài viết: #4
RE: Mong Minh Ký Sự
[Hình: attachment.php?aid=1709][Hình: attachment.php?aid=1710][Hình: attachment.php?aid=1711][Hình: attachment.php?aid=1712][Hình: attachment.php?aid=1713][Hình: attachment.php?aid=1714][Hình: attachment.php?aid=1715][Hình: attachment.php?aid=1716]



Ngày 2-4-2012.







B’lao-Đà Lạt :110 km.



Bảo Lộc,là một Huyện của tỉnh Lâm Đồng,cách Đà lạt 110km.Tôi thích gọi Bảo Lộc là B’lao hơn,bởi lẽ nó gợi cho tôi cái xưa cũ của một phố chợ đã từng lặng lẽ trong cái lạnh êm đềm trên vùng đất bazan có cao độ 800m ,nơi đó ,năm 1971,các Thầy Trần Đăng Hồng (Giáo sư,đang dạy tại Đại học Reading,Anh),Thầy Phạm văn Kim(Giáo sư,Đại học Cần Thơ) và Thầy Nguyễn văn Nhiều (Canada),đã hướng dẫn sinh viên K1 CĐNN Cần thơ chúng tôi,đi du sát ,ghé qua.Đó là một thị trấn “nhỏ”,với những con đường đá lổi xổi,thiếu sáng nhưng có tiếng vang “lớn” với những danh trà như Đỗ Hữu,Quốc Thái…Đó cũng là nơi có Trường Quốc gia Nông Lâm Mục,nơi đã đào tạo các chuyên viên Nông nghiệp,Mục súc mà nhiều vị trong số họ về sau trở thành các Thầy Cô ,giảng dạy và nghiên cứu tại các Đại học Sài gòn,Cần Thơ.Trường QG Nông Lâm Mục Bảo lộc,sau này là Trường Trung học Nông Lâm Súc Bảo lộc cũng có thể xem như là cái nôi của ngành giáo dục Nông nghiệp miền Nam trước năm 1975.Tôi thích gọi tên B’lao cũng còn bởi vì nó mang âm điệu có vẻ lãng mạn của vùng cao sơn cước,của nắng lạnh đồi trà và của tiếng ve sầu rộn rã trên cây.

Ngược dòng thời gian,khi người Pháp chọn Đà Lạt làm nơi nghĩ dưỡng cho các quan chức,thì cũng là lúc một số người Pháp chọn cao nguyên này để mở các đồn điền trồng cây công nghiệp,trong đó có trà.Vào những năm 30 thế kỷ trước,cây trà được trồng trước tiên ở vùng đèo Dran,Cầu Đất cao độ 1000m,về sau lan dần xuống Di Linh rồi phát triển bền vững tại B’lao.Cây trà đã gắn liền với B’lao như một thương hiệu,vượt ra khỏi biên giới quốc gia.

Ngày nay,Bảo lộc là thành phố cấp 3 trực thuộc tỉnh Lâm Đồng,ngoài trà còn có cà phê,dâu tằm…Cách trung tâm thành phố Bảo Lộc khoảng 20km có thác Dambri,là một thắng cảnh đẹp,nhưng không tiện đường nên ít người biết đến.

Chúng tôi rời thành phố Bảo Lộc lúc 07h30,sau khi ăn tô phở nóng “dằn bụng”.Trời vẫn mưa như hôm qua.Không biết bão sẽ kéo dài bao lâu,nhưng chắc chắn rằng chúng tôi sẽ chịu đựng cái lạnh còn khắc nghiệt hơn hôm qua.Xe vừa lăn bánh thì cũng là lúc mưa ập đến dữ dội,mưa tối tăm mặt mũi,mưa khiến chúng tôi chẳng có thì giờ quan sát cảnh quan trên đường.Đi ngang xứ trà mà những “đai gia” trà nổi tiếng nằm đồ sộ dọc theo quốc lộ 20,vậy mà tôi chẳng nhớ chút gì những hình ảnh mới nhất của họ vào sáng nay khi rời khỏi B’lao.Cơn mưa dữ dội do bão số 1 bước sang ngày thứ 2, đã làm tôi chỉ biết tập trung vào con đường cùng với những cột cây số vượt qua.Cái lạnh do mưa , cái rét do khí hậu ở độ cao trên 1000m,cùng cái rát rạt của những giọt mưa châm chít vào mặt làm chúng tôi chẳng có tâm trí đâu mà thụ hưởng cái thú của sự “đi chơi”.Thật là một “trãi nghiệm”chẳng hề thú vị.Tuy nhiên,bây giờ khi viết lại những dòng này,tôi chợt thấy cái “trãi nghiệm” ấy quý giá vô cùng,chúng tôi phải”mua” bằng sự-khổ-nhọc-bắt-buộc,để rồi khi bình tâm ngẫm lại,thấy “sướng”thiệt tình!

9h30,sau 2 giờ băng mình trong mưa bão,chúng tôi tạm dừng chân tại một quán nhỏ bên đường thuộc đia phận Finom.Hai tách cà phê đen cũng phần nào làm bớt đi cái giá lạnh trên đường. Tôi đã dự kiến sẽ ghé Đơn Dương,thăm Mai Đức Vĩnh,bạn cùng khóa 3 Kỷ sư Hóa học Phú Thọ với bà xã,vì nghĩ rằng Đơn Dương nằm trên đường20 đi Dalat,ai dè phải đi xuống hướng Phan Rang hàng chục cây số.(May mà tôi không đi,vì thật ra Vĩnh ở huyện Lạc Dương,nằm trên đường xuống đèo Hòn Giao,cách Dalat 37km).

Ô hô,sau cơn mưa trời lại nắng.Đó là niềm mong ước của những con người “lầm đường lạc lối lựa ngày mưa bão đi chơi”.Đúng là trời chợt bớt mưa và hình như có chút nắng.Chúng tôi tiếp tục lên đường,gần tới Đức Trọng thì khô ráo hoàn toàn,trời nắng rực rỡ.Bây giờ đúng là lúc thoải mái,xe chạy dễ dàng,tha hồ “ngắm cảnh”.Ngang qua khu vực hành chính huyện Đức Trọng,bổng…x..i..i..ị.ị..t,xẹp bánh!Chết mẹ,cán đinh rồi,tui nói thầm.Sự cố nghiêm trọng đầu tiên thử thách cái sản phẩm “keo tự vá” mà tui đã tốn 56.000đ mua 2 chai,bơm cho 2 ruột.Theo “toa”quảng cáo kèm theo hộp sản phẩm, thì gặp truờng hợp cán phải đinh,dừng xe(dĩ nhiên rồi),dựng chống,từ từ quay bánh xe cho chỗ bị đinh đâm hướng xuống đất,rút đinh ra,để yên trong vài phút,keo sẽ tự vá…và chạy tiếp…ô hô,thật là thần kỳ.Bây giờ,nhớ lời quảng cáo hướng dẫn,tui dừng xe.Bà xã hỏichuyện gì vậy?Tui nói xẹp bánh.Bước xuống xe,tui thấy nó xẹp lép,không có vẻ gì là tự vá cả.Thôi thì hãy ỳ ạch dựng đứng chiêc xe “quá tải” lên,tìm chỗ bị đinh đâm.Đây rồi thủ phạm là chiếc đinh nhôm khá bự.Tui rút ra và tìm chỗ vá,cũng gần đó.Lúc này là 10h55.Tốn 10.000đ và được 40 phút ngồi ghế nghĩ hổng tốn tiền!

Chú gặp đây là may,vá cho chú bảo đảm.Có chỗ,bắt chú thay chiếc ruột mới đấy.Mà này,chú chạy chậm thôi.

Tui nói cảm ơn rồi lên xe.

Qua khỏi Đơn Dương một đổi thì trời chợt mưa,rồi chợt nắng.Cứ thế dần lên đến đèo Prenn,mưa lắc rắc trong sương mù mờ ảo.Thôi thì cũng sắp tới rồi.Tạm dừng để “xả hơi”.Đúng bon 12:27:14 AM!

13h,chúng tôi tới Thành phố Đà Lạt.Nắng đang rực rở như không hề biết bão đã hoành hành 2 ngày qua phía dưới chân đèo.Đến quán Miền Tây ăn cơm.Chúng tôi chọn quán này vì chủ là dân Ô môn,lên đây lập nghiệp từ những năm cuối thập niên 80,thế kỷ trước.Vốn là công nhân viên UB huyện,sau một chuyến du lịch,trở về dắt vợ con lên đây mở quán cơm và đã thành công nơi đất khách.

Ăn no xong,bây giờ lo chỗ ở.Nhìn con Deahan đang cõng bao nhiêu thứ trên mình mà…tội nghiệp.Tới nơi rồi,cũng phải cho nó thảnh thơi.Bà xã tui liên lạc với một chú thợ chụp ảnh địa phương có quan hệ làm ăn(du lịch)với thằng con.Chúng tôi được hướng dẫn đến khách sạn Minh Yến,đường Bùi thị Xuân,120.000đ/ngày.

Tôi bắt đầu có triệu chứng của một sự cảm lạnh,đó là ho!Còn cái đầu thì dường như nghe…nằng nặng.Huyết áp hay là cảm.Thứ nào cũng không…thân thiện.Tuy nhiên cũng chưa cần phải uống thuốc.Ăn cơm chiều rồi hãy tính.

Khách sạn Minh Yến có một nhà hàng ở tầng trệt,cơm ngon và rẻ,ví dụ cá lóc kho tộ bốc khói cùng một chén canh chua chỉ 20.000đ,trong khi quán Miền Tây là 30.000đ.Tất cả các món ăn đều làm nóng khi mang ra bàn cho khách.Mấy ngày nghĩ ở đây,bửa nào tôi ăn cơm cũng ngon











Chào em, thành phố ngàn hoa,

Mù sương cuối dốc,nhạt nhòa khói bay

Rượu nồng,một chút men cay

Vàng hoa một chút nắng say giửa trời

Bâng khuâng gió buốt một đời

Thổi bay cát bụi,ru lời hư không

Nắng chiều,rớt giọt mưa Đông

Tiễn chân lữ khách,mênh mông cuối đường.


File đính kèm Thumbnail(s)
                               


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 2 thành viên cám ơn cho post này:
quangvu (09-06-2012 09:20 PM), dieuquang (11-06-2012 04:53 AM)
31-05-2012, 10:02 PM
Bài viết: #5
RE: Mong Minh Ký Sự
Con tâm phục khẩu phục cậu mợ chuyến hành trình đa quốc gia với con ngựa sắt củ kỉ nhưng rất phi thường, thật bái phục...???????..!!!!!1
THANK YOU
[-] ngoclam1974 được 1 thành viên cám ơn cho post này:
quangvu (09-06-2012 09:20 PM)
02-06-2012, 01:00 AM
Bài viết: #6
RE: Mong Minh Ký Sự
Kính gửi Cậu Tám và quý vị Bà con,

Quốc Bảo gửi Mail hỏi bộ hết rồi hả Cậu Ba?

--Hổng dám hết đâu,bị bận nên chậm lại một chút,bây giờ xin xem tiếp.

[Hình: attachment.php?aid=1719]
[Hình: attachment.php?aid=1720]
[Hình: attachment.php?aid=1721]
[Hình: attachment.php?aid=1722]
[Hình: attachment.php?aid=1723]
[Hình: attachment.php?aid=1724]
[Hình: attachment.php?aid=1725]

Phần 6.



Cuộc rong chơi của những kẻ…thích lang thang.



Ngày 3-4-2012.



Hôm nay,bà xã bắt đầu tham dự khóa tập huấn HLVDS,tui thì tự do rong chơi.Đêm qua ho hơi bị nhiều,nhưng không thấy nóng sốt gì bởi cảm lạnh;cái sự nặng đầu cũng không còn.Tuy nhiên cũng phải cảnh giác,nếu muốn tiếp tục cuộc đi rong thì phải không bị bệnh thình lình,chỉ cần 1 trong 2 người có vấn đề về sức khỏe thì chuyến đi coi như chấm dứt tức thì.Ngoại trừ các thuốc đặc trị có nguồn gốc thảo dược như Diệp Hạ Châu( từ cây Chó đẻ),Kim tiền thảo,rutin C…tui rất hạn chế việc uống thuốc Tây.Nhưng trong trường hợp này cũng phải chận trước cho chắc ăn,nên tui uống Bactrim,Paracetamol,Eucalyptol…

Khi cai trị nước ta,Toàn quyền Paul Doumer,đã muốn tìm một nơi thích hợp để cho quan chức thực dân có chỗ nghĩ dưỡng và đã quyết định chọn Đà lạt theo đề nghị của Bác sĩ Alexandre Yersin,người đã từng khám phá ra nơi này từ năm 1893. Nằm trên cao nguyên Langbiang,1500m cách mực nước biển,Đà lạt với cảnh quan đẹp đẻ, có khí hậu mát mẻ như một vùng ôn đới và từ đó liên tục phát triển để trở thành một thành phố du lịch nổi tiếng. “Thành phố sương mù”, “Thành phố ngàn thông”, “Xư sở hoa Đào””tiểu Paris”….là những biệt danh mà du khách khắp nơi dành cho Đà lạt.

Đà lạt là cách gọi trại đi của Đạ Lạch,tên của suối Cam ly,đoạn từ hồ Than thở đến Thác Cam ly,có ý nghĩa là nước của người Lạch(hay người Lát),một tộc người thiểu số địa phương.Ngoài người Lạch còn có người Chill,người Sre thuộc tộc người K’ho.



Khách sạn Minh Yến nằm gần ngã 5 đại học, khu vực có nhiều sinh viên nên các quán cà phê,quán ăn có giá cả rất dễ chịu.Nhiều bạn sinh viên gọi một phần bánh mì xíu mại điểm tâm,chỉ 10.000đ,ăn xong 1 ổ,vẫn còn thừa nước sốt để chơi thêm 1 ổ thứ 2 cho chắc bụng!Tui cũng tham gia vô cái vụ ăn điểm tâm đơn giản này trước khi làm một vòng loanh quanh đâu đó.

Trước tiên,từ Bùi thị Xuân tui đổ xuống Trần quốc Toản,cặp bờ Hồ Xuân Hương,mong chộp được ảnh đẹp của hồ vào buổi sáng.Do thế đất không bằng phẳng của vùng đồi núi,nên các con đường ở thành phố Đà lạt,khác với các nơi khác,là không đi theo những đường thẳng hoặc tương đối thẳng,mà cứ uốn lượn khi phải,khi trái,khi lên,khi xuống .Và,thật thú vị, có 1con đường đặc biệt đi theo một vòng tròn khép kín,đó là đường Trần Quốc Toản,vòng quanh hồ Xuân Hương.Thiệt sự đây là nét đặc trưng mà lần đầu tiên tui khám phá.

Kể từ năm 1998,hầu như mỗi 2 năm tôi đều trở lại thành phố này,thậm chí có nhiều năm liên tiếp,mỗi năm mỗi đến.Có nhiều người khi đã đi qua một nơi rồi thì coi như đã biết,ít khi trở lại,nhất là lần sau rất gần lần trước đó.Với tôi, đến một nơi xa lạ mà mình thích thì không có sự nhàm chán hay “đã biết rồi” kiểu đó.Đà Lạt,Buôn ma thuộc,Hội an...là những nơi chốn như thế.Bởi mỗi lần ghé qua,tôi đều cảm thấy thích thú.Cảnh cũ thì đã quá quen thuộc,nhưng cái cảm giác của một tách-cà-phê-với-khói-thuốc-bay ở đâu đó của Đà lạt; hay những bước chân lang thang qua các con hẽm nhỏ của thành phố Hội an,với tôi,lúc nào cũng mới.

Không có 1 “shot” nào được thực hiện,tui đành kiếm 1 quán cà phê ngồi chờ đợi.

Quán Thanh Thủy,có màu tím chủ đạo,tôi đã từng ghé qua,thuộc loại quán có “sao”,nên giá cả cũng cao,không thích hợp cho chuyến đi “bụi bặm” này.Chạy vòng qua phía bờ đối diện,ở đoạn giửa có một quán,dựa triền đồi,không thuộc loại sang trọng có “sao”,nhưng có kiểu trang trí hơi “nghệ sĩ” với cái “view”nhìn ra bờ hồ rất đắc địa.Tôi tấp vào,gọi một cà phê sửa nóng.Bây giờ chính là lúc tôi thật sự thưởng thức cái cảm giác thân quen,mà mỗi lần trở lại tôi đều thấy “mới”.

Tôi biết Đà Lạt lần đầu tiên vào năm 1971,đó là năm thứ 3 của sinh viên khóa 1 Cao Đẳng Nông Nghiệp Cần Thơ.Chương trình học năm này có một chuyến du sát dài ngày qua miền Đông,Duyên hải Nam Trung bộ và Cao nguyên Lâm viên.Sinh viên Nông Nghiệp Cần Thơ,phần lớn gốc gác người miền Tây Nam bộ,từ bé đến giờ chỉ biết có sông nước Cửu Long,cùng lắm cũng chỉ đi tới Sài gòn.Được dự một chuyến du sát như vậy chẳng khác nào được đi du lịch,mà là một chuyến du lịch vô cùng bổ ích cho một Kỷ sư Nông khoa tương lai.Qua chuyến đi,chúng tôi mới biết những đồn điền cao su,biết “chính xác” đất latosol nâu đỏ ra sao,đất pozolite vàng đỏ thế nào,biết rau hoa Dalat,biết những đồi trà xanh ngát,…Và dĩ nhiên biết những miền đất quê hương đẹp đẻ,đáng yêu.

Bây giờ ,ngồi đây,nhìn ra mặt hồ Xuân Hương phẳng lặng sớm mai,nhà hàng thủy tạ mấy chục năm rồi vẫn vậy,tôi bổng chợt nhận ra rằng dường như Đà lạt là thành phố của mình.Có lẽ cũng chỉ vì nó đến với tôi trong lần đầu biết tới khi trẻ tuổi, cùng với những bạn bè gắn bó trong những năm sắp sửa vào đời.Hay bởi nó đến với tôi trong cái rực rở sắc màu của lá hoa,cái dáng vẻ lãng mạn đáng yêu của những đồi cỏ,thông ngàn,cái rực rỡ,cái lãng mạn quá ấn tượng đối với thằng nhà quê tỉnh lẽ.Mà thôi,cứ xem nó là thành phố của tôi thì cũng chẳng ai làm gì.Và,một đôi năm, mình trở “về”thăm lại chốn cũ,uống tách cà phê,nhìn khói thuốc bay bay trong nắng lạnh,…enjoy!

Nghe hết mấy bản nhạc họ Trịnh,ngồi cũng đã lâu,giờ đang nắng tốt,cũng thích hợp để lang thang chộp vài “shot” làm vốn.

Ly cà phê sửa quán “không sao” bên hồ này cũng chẳng hề rẻ như tui tưởng,20.000đ.Không sao,trong đó đã hết 10.000đ tiền dành cho cái “view”.

Vừa nổ máy thì bắt gặp đoàn khách Tây đang đạp xe nhong nhong dọc bờ hồ,dĩ nhiên tui bấm vài cái.Và trong ngày này cũng có nhiều tấm “coi được”,lấy vốn .


File đính kèm Thumbnail(s)
                           


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 3 thành viên cám ơn cho post này:
minhnhat (02-06-2012 02:54 PM), quangvu (09-06-2012 09:22 PM), dieuquang (11-06-2012 04:54 AM)
05-06-2012, 07:30 AM (Được chỉnh sửa: 05-06-2012 07:35 AM bởi baothai.)
Bài viết: #7
RE: Mong Minh Ký Sự
Hôm nay con xin mời xem tiếp phần 6.

[Hình: attachment.php?aid=1752][Hình: attachment.php?aid=1753][Hình: attachment.php?aid=1754][Hình: attachment.php?aid=1755][Hình: attachment.php?aid=1756][Hình: attachment.php?aid=1757][Hình: attachment.php?aid=1758][Hình: attachment.php?aid=1759][Hình: attachment.php?aid=1760][Hình: attachment.php?aid=1761]


Ngày 4-4-2012.



Hôm nay,sáng sớm,chúng tôi pha 2 cà phê,1 G7 cho Bà xã,1 Cappuccino cho tui,từ bình thủy nước sôi do khách sạn cung cấp.Như vậy sẽ không phải mất 20.000đ cà phê bờ hồ.Học trò Ngọc Cúc đến lớp,còn tui thì tiếp tục lang thang,sau khi điểm tâm bằng bánh mì xiếu mại.

Sự thuận lợi của con 2 bánh khi đi bụi chính là “cơ động trên đường trường,thanh lịch trong thành phố và…thuận tiện khi vào ngỏ hẹp”.Con Deahan dễ thương của tui,hôm nay lại có dịp rong chơi trên phố phường Đà Lạt.Nhờ nó ,tui rảo rất nhiều nơi,thậm chí len lỏi vào cả những rẫy rau hoa,đường chưa thông thoáng.Và một Đà lạt mà ngành nông nghiệp phát triển theo hướng công nghiệp hóa trong sản xuất rau quả , hoa tươi đang bao phủ khắp nơi bằng những dãy “nhà lưới” nhựa trắng,tầng tầng lớp lớp.Những làng hoa tỷ phú mọc lên nhiều chỗ.Đó là xu hướng tự nhiên của phát triển kinh tế.Một thành tựu đáng mừng.Nhưng với tôi bỗng dậy lên ít nhiều tiếc nuối.Thiệt sự cái hình ảnh “công nghiệp” của các nhà lưới đã dần làm mất đi những mảng sắc màu tuyệt đẹp của những luống rau xanh trên nền đất pozole vàng đỏ,những dãy nhà màu trắng căng cứng đã che mất những luống hoa tươi thắm làm nên một đặc trưng nổi tiếng của thành phố “ngàn hoa”.Nếu cuộc sống là tập hợp của rất nhiều những lựa chọn,thì có nhiều lựa chọn khiến ta phải nhói lòng.

Đi vòng thật xa,qua nhiều con đường mà tôi không nhớ tên,cuối cùng cũng trở lại hồ Xuân Hương.Từ Vườn Bích Câu nhìn sang phía đối diện là sừng sửng một cách đáng yêu hình ảnh của Lycée Yersin thuở nào, và nay là Trường Cao Đẳng Sư Phạm.

Như đã từng đề cập,năm 1971,sinh viên khóa 1 Cao Đẳng Nông Nghiệp Cần thơ,được các Thầy Trần Đăng Hồng,Phạm văn Kim,Nguyễn văn Nhiều (không biết tôi có quên thầy nào nửa không,mong các bạn bè cũ hoặc các Thầy nhắc lại,để tôi không phải lỗi đạo) hướng dẫn đi du sát,Đà Lạt là một trong những điểm dừng chân lý thú.Nơi được làm chỗ tạm trú cho sinh viên thời sống nhờ học bổng,tại Đà Lạt,chính là Lycée Yersin.Vì chỉ là một phòng học mà nhà trường hoan hỉ dành cho , không đủ điều kiện sưởi ấm nên mọi người đã được hưởng những đêm lạnh nhớ đời.Ôi thật là một kỷ niệm không quên đối với sinh viên khóa 1 Cần thơ .Sau này,sinh viên khóa 3,khóa của Tiến sĩ Dương Minh,Tiến sĩ Nguyễn thị Kim Nguyệt(Đại học Cần thơ),Kỷ sư Nguyễn Xuân Sơn(nguyên Phó Giám Đốc Sở Nông Nghiệp Lâm Đồng,vừa nghĩ hưu…),cũng đã tạm nghĩ tại đây,trong chuyến du sát năm 1973 mà tôi là một trong những “thầy” hướng dẫn.

Tui nhắc lại để thấy vui,nhắc lại để các bạn thấy hảnh diện một phần bởi tụi mình đã từng được ngủ “bụi” trong cái công trình kiến trúc mà sự nổi tiếng đã vượt khỏi cái không gian hạn hẹp của Đà Lạt ngàn hoa.

Bản phác họa ngôi trường, đầu tiên do KTS E.Hébard vẽ,nhưng được thiết kế và chỉ huy thi công là do KTS Moncet.

Lycee Yersin được khởi công từ 1927,sau 8 năm xây dựng,với hàng trăm thợ khéo ,công trình hoàn thành năm 1935.Ngày khai giảng khóa học đầu tiên,28 /6/1935, có sự hiện diện của Bác sĩ Alexandre Yersin.

Uốn cong một cách mềm mại theo thế đất để ôm lấy một khoảng sân rộng lớn bên trong,chính là lối kiến trúc “phá cách”táo bạo,làm nên một Lycée Yersin đồ sộ mà thật lãng mạn,khiến bao người phải bị “hút hồn” khi nhìn thấy.Màu gạch đỏ ấm áp giửa mênh mông lạnh lẽo của núi đồi,cùng với tháp chuông cao là dấu nhấn,Lycée Yersin nổi bậc trên dãy đồi phía bên kia mặt hồ tĩnh lặng.

Và,chúng ta rất hảnh diện khi Lycée Yersin được UIA (Hội Kiến trúc sư thế giới) công nhận là 1 trong 1000 công trình xây dựng độc đáo của thế kỷ XX.

Nhưng ,Đà lạt không chỉ có Lycée Yersin mà còn có hơn 1500 biệt thự được xây dựng từ những năm đầu thế kỷ trước.Với hàng ngàn những kiểu dáng khác nhau mang phong cách các vùng,miền của nước Pháp vào thế kỷ XIX,”Biệt thự Đà Lạt” được xem như là “Bảo tàng kiến trúc độc đáo của Đông Nam Á”.



Tôi tiếp tục lang thang trên con Deahan,để đi tìm những kỷ niệm xưa cũ,mà giờ đây,chắc gì còn nhận ra .Và trước tiên ,tôi ngược lên dốc Đinh Tiên Hoàng.Con đường này vào năm 1977,tôi đã ở suốt 1 tháng tại “Trung tâm Sinh học Thực nghiệm,cơ sở II” thuộc Phân viện Khoa học Việt Nam,để bước đầu tiếp cận ngành “Công nghệ sinh học”.Người phụ trách lúc đó là Anh Trần Lệ,sau này rất có công trong việc đưa “Công nghệ sinh học” ra thực tiển sản xuất. “Nhân giống vô tính bằng phương pháp nuôi cấy mô” đã đi từ phòng thí nghiệm ra đến nhà vườn,nương rẫy.Ngày nay, nhiều “nông dân” Đà lạt đã trực tiếp làm công việc này tại phòng thí nghiệm riêng của mình.Chạy suốt con đường Đinh Tiên Hoàng tôi không còn nhận ra chốn cũ.Ôi đã 35 năm trôi qua,làm sao còn dấu tích.

Buổi trưa,về khách sạn đón vợ ăn cơm rồi sau đó chở bả đi vòng vòng trong lúc chờ giờ học buổi chiều.

Hôm nay ,theo ý bà xã,tui đi mua 1 ấm siêu tốc,để nấu nước uống.Nhu cầu 2-3 lít nước mỗi ngày cho một người không thể giải quyết bằng những chai La Vie 10.000đ/1,5l,vì nó quá phí.

Còn một điều nửa mà tối lại tôi bắt đầu lo.Theo kế hoạch,sau Đà lạt chúng tôi sẽ đi Ban Mê Thuột qua ngả Q.lộ 27,nhưng chắc là sẽ ghé Hồ Lak,một điểm dừng mà tôi không thể bỏ khi đi ngang ,giống như Hội An.Cái không khí yên bình của mênh mông hồ nước,tiếng sào tre đập nước đuổi cá sớm mai,bóng thuyền độc mộc ngược sáng xuôi về cuối hồ vào buổi chiều,…đã quyến rũ tôi từ lần đầu ghé qua vào năm 2004.

Nhưng con đường 27 giờ đây đang xuống cấp trầm trọng.Tôi đã 3 lần đi qua,con đường cũng rất đẹp với những đèo dốc cheo leo,đèo Phi Liêng,đèo Chuối,nhưng vắng vẻ,thật sự vắng vẻ!Đọc trên net,tui thấy tin này:

Đăk Lăk: Bắt băng cướp trên quốc lộ 27

TP - Ngày 28 - 7, Công an huyện Lăk bắt tạm giam Võ Văn Tân (SN 1968, trú thôn 2, xã Yang Réh, huyện Krông Bông), Y Dung Êban (SN 1975, trú buôn Cư Win, xã Ea Trul, huyện Krông Bông) và Đinh Duy Phương (SN 1986, trú thôn Cao Thắng, xã Ea Kao, TP Buôn Ma Thuột), về hành vi cướp giật tài sản.

Các đối tượng khai nhận đã thực hiện 8 vụ cướp tài sản trên tuyến quốc lộ 27, đoạn từ cầu Giang Sơn (huyện Krông Bông) đến xã Bông Krang (huyện Lăk).

Đây là tin năm rồi,nhưng chắc gì chỉ có 1 băng cướp,cũng chắc gì không có 1 tên cướp “cơ hội” đập mình lúc chạy ngang con đèo vắng mờ sương,nhất là khi ta chỉ có “một mình” 2 người!Thật ra,nó không cần phải đập,chỉ cần cầm dao đứng chận bên đường nơi quãng vắng,mọi sự sẽ vô cùng dễ dàng trước 2 Ông Bà O.60!Khi đó,hậu quả tốt đẹp nhất mà chắc ai cũng mong, là 2 vị “liều mạng”này an toàn đón xe về lại Long Xuyên,sau khi bàn giao con Deahan “huyền thoại” và “toàn thể” tư trang,tiền bạc,thiết bị nghe nhìn,chộp… cho cái thằng “cơ hội” đứng đường đó!

Nghĩ đến đây,tui cảm thấy lạnh,cái lạnh này còn hơn cái lạnh đang phủ trùm lên 2 kẻ quen hơi nóng đồng bằng Nam bộ,đang co ro uống ly đậu nành nóng ở khu chợ “âm phủ”!

Nhất định ngày mai sẽ “tính kỷ” lại cái vụ “lạnh” này.


File đính kèm Thumbnail(s)
                                       


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 3 thành viên cám ơn cho post này:
minhnhat (05-06-2012 02:22 PM), quangvu (09-06-2012 09:26 PM), dieuquang (11-06-2012 04:54 AM)
05-06-2012, 09:13 AM
Bài viết: #8
RE: Mong Minh Ký Sự
Phần 7.

[Hình: attachment.php?aid=1767][Hình: attachment.php?aid=1768][Hình: attachment.php?aid=1769][Hình: attachment.php?aid=1770][Hình: attachment.php?aid=1771][Hình: attachment.php?aid=1772][Hình: attachment.php?aid=1773][Hình: attachment.php?aid=1774]



Ngày 5-4-2012.



Như hôm qua tui đã nói,bửa nay phải tính cho xong cái chặng đường Đà Lạt-Buôn ma thuột.Thật sự nếu chuyến đi có thêm một cặp nửa thì mọi chuyện chẳng có gì lo lắng.Những dự định về chuyến đi,tui đã từng chia sẻ cùng một số bạn bè thân hửu,có vài người rất hăng hái ,đã ngỏ ý sẽ tham gia.Trước ngàykhởi hành khoảng 10 hôm,tui nhắc lại để sắp xếp kế hoạch và thật tiếc khi ai cũng có lý do “chính đáng” để từ chối.Chuyến đi “solo” của chỉ 2 người cuối cùng vẫn phải thực hiện.Và giờ đây,đang đứng trước nguy cơ …phải gác lại.Tui và bà xã cùng “liều mạng” đi chơi;nhưng cũng đủ …tỉnh táo để không phải bị … “thiệt mạng”!Trách nhiệm đó buộc tui phải cân nhắc trước quyết định cuối cùng.

Quý vị thân mến,

Sáng ngày 31-3,trước hôm khởi hành đi Đà Lạt từ Sài gòn,một đứa cháu đã khuyên :Cậu Mợ đi chi cho cực khổ thế,cứ ra xe Thành Bưởi mua vé rồi leo lên ngủ chờ tới nơi …cho khỏe.Tui nói,tao chỉ hỏi mầy một ý thôi,đừng có ý kiến ý cò gì,…đường từ Sài gòn đi Đà lạt có an ninh cho xe 2 bánh h..ô..ông? –Phẻ re, Cậu không phải lo.À,vậy là được.

Thật ra,dù nó nói như thế,nhưng tui vẫn không thể không lo,nhất là khi nghĩ tới 2 đèo Chuối và B’lao.Cứ phải tưởng tượng cái vắng vẻ giửa đèo,lại lên dốc,không thể chạy nhanh được,có nhiều cái “có thể” không mong muốn ..có thể xảy đến.Nhưng vẫn phải …mạo hiểm thôi.Hóa ra đúng như nó nói,chẳng có gì,ngay cả khi gặp ngay cơn bão đầu mùa.Tuy nhiên,bây giờ là Q.lộ 27 đang xuống cấp,đã có cướp gần hồ Lak…không thể xem thường.

Việc chủ yếu hôm nay là qua bến xe,hỏi xem có chỗ “cõng” con Deahan qua Buôn ma thuột không?Kết quả là chỉ có xe Mai Linh đi B.M.T,mỗi ngày có 2 chuyến ,9h sáng và 14h chiều,nhận chở xe 2 bánh,phí vận chuyển từ 200.000đ đến 400.000đ tùy theo xe “bèo” hay “xịn”.OK,vậy là ổn,cái “cùi bắp” Deahan chắc phải tốn 200.000đ thôi,chỉ sợ nhà xe đòi thêm 100.000đ tiền …làm dơ xe!Và theo kế hoạch này,đành phải quên đi hồ Lak.Dù sao,đây cũng là phương án tốt để tiếp tục cuộc hành trình.

Tui lại yên tâm lang thang chộp ảnh.



Năm 1893,khi thám hiểm vùng cao nguyên Lang Biang,Alexandre Yersin,đã ngở ngàng trước vẻ đẹp hoang sơ của Dankia.Nhưng rồi Đà lạt lại được chọn để xây dựng thành khu nghĩ mát của người Pháp,thành phố du lịch thành hình,Dankia lại lặng lẽ dấu mình giửa thông ngàn,gió núi.

Xin nhắc lại , năm 1971 sinh viên khóa 1 Cao Đẳng Nông Nghiệp Cần thơ khi du sát Đà lạt,đã được các Thầy hướng dẫn đi thăm Suối Vàng và nhà máy thủy diện Ankroet.Vào thời đó đi vào khu vực này là một điều mạo hiểm,vì có thể gặp FULRO,…nhưng mọi người nghĩ ,chỉ là sinh viên đi học nên không ai gây hại mà mang tiếng và sự thật đúng là như thế.Lúc ấy,Suối Vàng còn rất hoang sơ,chính vì thế nên vẻ đẹp của nó cũng “lạnh lùng sương khói” lắm,học trò nhà quê Nam bộ,bở ngở và thích thú vô cùng.Tên gọi Suối Vàng có lẽ do đất ở đây thuộc loại Pozolite vàng đỏ,cùng với nền mẩu thạch có màu vàng vượt trội dưới làn nước trong veo,tuyệt đẹp.

Cách trung tâm thành phố Đà lạt khoảng 17km,khu vực hồ Dankia- Suối Vàng đang trở thành diểm du lịch hấp dẫn với khung cảnh còn hoang sơ dọc theo con đường .Ngoài thác Ankroet,hồ Dankia,đập Suối Vàng, từ vài năm nay,khu du lịch Thung lũng Vàng trở thành điểm đến không thể thiếu của các du khách khi đến Đà lạt.

Hôm nay,thế là đủ,giải quyết xong chuyện lộ trình an toàn,chộp được một số ảnh đẹp.Tui không còn “lạnh cẳng” nửa.

Hàng ngày,2 đứa con đều gọi điện thoại theo dõi.Chúng nó rất lo.Không đứa nào thích cuộc phiêu lưu này của cha mẹ chúng;nhưng không sao ngăn cản được.(Có điều này,xin nói nhỏ,nếu ngược lại, chắc chắn tui không cho chúng nó đi như thế!Đó là điều chắc chắn,vì tui là Tía.Hi hi hi).Hôm nay cũng thế,thằng con lớn,có bạn làm du lịch ở BMT,gọi cho hay nói đường đi khó và không nên đi trể,Ba Mẹ thấy không ổn thì về,khi nào thuận tiện có đông người thì “làm lại”.Cha,cái vụ có đông người này coi bộ hơi khó.Có phải chuyến đi này không “thông báo” rộng rãi đâu,vậy mà giờ chót rút lui “hợp pháp”tất.Thậm chí,ngay những ngày tại Đà lạt này,trong khi chờ Bà Xã hoàn tất khóa học,tui cũng liên lạc với một bạn vì bận chuyện không khởi hành kịp,nếu vẫn “máu” như khi thảo luận thì cưởi ngay xế nổ lên,tui đợi.Thôi, anh đừng đợi.Đó là câu trả lời qua điện thoại.Cũng qua điện thoại,ngày đầu tiên khi tới Đà lạt, tui có gọi cho Kỷ sư Mai Đức Vĩnh,xin lỗi vì không ghé qua “chốn Thiên Thai” của Vĩnh ở Đơn Dương,thì mới biết rằng…đâu phải Đơn Dương ông ơi,…tui ở huyện Lạc Dương ,cách Đà Lạt 37 km.May thiệt,nếu hôm 2-4 không có bão thì Đơn Dương(trên Q.lộ 27 đi xuống đèo Krong Pha) sẽ trở thành “Lạc Đường” mất rồi!Và để cho con yên lòng tôi báo là sẽ đi xe Mai Linh,bỏ con Deahan lên xe,tốn 200.000đ.

Ngày mai 6-4-2012,Bà Xã sẽ thi,7-4 thì Tổng kết và phát bằng,chắc chúng tôi sẽ đi BMT chuyến 16h chiều.Hẹn gặp thành phố “Buồn muôn thuở” vào ngày mốt.Không ghé hồ Lak,nhưng chắc chắn chúng tôi phải ghé cụm thác Trinh nữ,Dray Nu,Gia Long.


File đính kèm Thumbnail(s)
                               


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 2 thành viên cám ơn cho post này:
quangvu (09-06-2012 09:27 PM), dieuquang (11-06-2012 04:54 AM)
06-06-2012, 02:00 AM (Được chỉnh sửa: 06-06-2012 02:07 AM bởi baothai.)
Bài viết: #9
RE: Mong Minh Ký Sự
Phần 8

Kính gửi Cậu Tám và quý bà con,xin mời xem tiếp phần 8 "Cuộc rong chơi của 2 kẻ ...thích lang thang."

[Hình: attachment.php?aid=1794][Hình: attachment.php?aid=1795][Hình: attachment.php?aid=1796][Hình: attachment.php?aid=1797][Hình: attachment.php?aid=1798][Hình: attachment.php?aid=1799][Hình: attachment.php?aid=1800][Hình: attachment.php?aid=1801][Hình: attachment.php?aid=1802][Hình: attachment.php?aid=1803]

6-4-2012.



Bước ngoặc.



Trong khi mọi quyết định về lộ trình đã lên kế hoạch để cuộc “đi rong” không bị “giửa đường đứt gánh” thì ông bạn già cùng khóa,Trương Chí Ường,người đã biết phần nào chuyến đi,người đã thường xuyên theo dỏi qua điện thoại,bất ngờ gọi theo.

-A lô,tao không ngủ được và bây giờ trước mặt tao là bản đồ tương đối chi tiết.Có mấy điều xin góp ý: 1/ đường 27 đang rất xấu,hồi tháng 2-2012 tao đã đi qua,dù là đi xe giường nằm; nhưng mầy chẳng thể nào nằm yên!2/ đường 27 rất vắng,đèo cao,nếu đi xe gắn máy một mình thì dễ bị “cọp” vật,cọp người hoặc cọp con đều nguy hiểm.Nếu không có phương án an toàn nào khả thi thì tao đề nghị…đổi lộ trình, mà đích đến vẫn là Tây nguyên,đó là theo tỉnh lộ 723,đổ đèo Hòn Giao,xuống Nha Trang…

Tuyệt vời,thật tuyệt vời…ôi cái ông bạn già đáng thương mà cũng đáng ghét, vì chỉ đến khi mất ngủ thì đầu óc mới…thông minh ra!Cứu cho con người ngu muội này một bàn thua trông thấy.Tui xem lại bản đồ,thấy chẳng xa hơn bao nhiêu nếu chỉ cần tới Pleiku,không trở về BMT.Khi đó,kế hoạch ghé “cụm” thác DraySap,DrayNu…đành phải hủy bỏ.Bù lại,chúng tôi sẽ thật sự trải qua từng mét đường nối-liền-biển-và-thành-phố-hoa,Đà lạt-Nha Trang,bằng xe gắn máy,nhờ đó sẽ chủ động dừng hoặc nghĩ ở nơi nào mình thích.

Năm 2008,chúng tôi đã qua cung đường này bằng xe 50 ghế trong 1 chuyến đi Xuyên Việt.Xe dừng lại trên đèo Hòn Giao một lần,lúc khoảng 8h sáng,để mọi người chiêm ngưỡng cái cỏi-Thiên-Thai-mây-phủ-chốn-Trần-gian.Bẩn thẩn,bần thần trước cảnh “Bồng lai trần thế”khiến tôi mong sẽ có ngày trở lại.Đây chính là dịp tốt nhất để mong ước thành hiện thực.Đúng là…cha nó lú thì còn chú nó khôn!Một lần nửa xin cảm ơn Ông bạn già Dềnh Trương Chí Ường.

Vậy là tui thông báo cùng Bà xã đổi lộ trình,dĩ nhiên bả đồng ý ngay. “Đồng vợ đồng chồng ,đi đâu cũng tới!”

Và trong lúc Bà Xã thi,tui ở “nhà” chuẩn bị thu xếp hành trang.Dự kiến,nếu ngày mai,lễ mãn khóa học kết thúc trước 12h,thì chúng tôi sẽ lên đường.Đây là con đường mới rất vắng vẻ,nhưng tốt,tương đối có nhiều xe qua lại.Hy vọng chẳng nguy hiểm gì.Vả lại,cõi “Thiên thai” của bạn Mai Đức Vĩnh hình như cũng ở đâu đó cách Đà lạt 37 km,trên cung đường 723 này.Nếu cần chúng tôi sẽ ghé thăm và xin tạm trú,chờ ngày mới,rộng rãi thời giờ,thì “xuống núi”.

11h,Bà xã thi xong.Trở về khách sạn ăn trưa.Trong lúc chờ cơm,tôi tranh thủ hỏi thăm Ông chủ ks.về đường đi,may mắn ông là người Khánh Vĩnh,nên những ý kiến của ông khiến tôi yên tâm.Theo Ông thì đường tốt,tuy vắng nhưng an ninh,khi tới ngã 3 có tấm biển chỉ đường một hướng đi Nha Trang,một hướng chỉ “ Khánh Vĩnh 1km”,nếu muốn đi Ninh Hòa thì rẻ trái đi theo hướng này,đường hẹp và vắng đấy,nhưng không sao.Bà xã tôi cũng tranh thủ gọi cho ông bạn Mai Đức Vĩnh thì chẳng may,Vĩnh đã đi Sài gòn.Tuy nhiên “nếu cần xin báo ,tôi sẽ điện cho nhân viên đón tiếp 2 ông bà”.Vậy là yên tâm,ngày mai không còn quá lo lắng.Nên trưa và chiều nay,chúng tôi tranh thủ đi vòng vòng thành phố rồi tối sẽ viếng chợ đêm.Một nơi chốn mà lần này nhất định chúng tôi phải đến là Ga Đà lạt.



Tuyến đưòng sắt Tháp Chàm – Đà Lạt có lẽ là loại đưòng sắt răng cưa (cog railway) vượt núi hiếm hoi trên thế giới,bởi thật ra chỉ có ở Thuỵ Sĩ và Việt Nam!Khi còn học lớp Đệ Thất (1961),cô giáo dạy Anh văn có nói một điều mà tôi nhớ đến giờ “Đi Đà lạt bằng xe lửa vào những đêm trăng Rằm thì thật là tuyệt vời vì các em sẽ có dịp ngắm nhìn cảnh núi rừng dưới trăng ,thật gần và thật bình yên…”Lúc đó tôi đã mơ uớc có dịp nào khi lớn lên tôi sẽ đi một chuyến Tháp Chàm-Đà Lạt bằng tàu hoả cho biết.Nhưng cuộc chiến tương tàn ngày càng khốc liệt khiến tuyến đưòng sắt đó phải ngưng hoạt động hoàn toàn vào năm 1968.

Đường sắt Tháp Chàm-Đà lạt dài 84km, là tuyến đường sắt huyền thoại bởi nó phải vượt từ đồng bằng lên đến cao độ 1500 mét. Được khởi công xây dựng năm 1908,đến năm 1916 hoàn thành 38km đầu tiên nối liền Tháp Chàm - Xóm Gòn và sau đó là Sông Pha(1917),dưói chân đèo Ngoạn Mục .Năm 1922 tiếp tục thi công đoạn còn lại mà khó khăn nhất là 10 km vuợt đèo Eo Gió vì phải vượt từ cao độ 186m lên đến 991m.Sau đó lại vuợt đèo Dran,từ cao độ 1016m lên đến Trạm Hành có cao độ 1514m ,đoạn này phải mất 4 năm thi công nên mãi đến năm 1932 mới hoàn thành và tuyến đuờng sắt Tháp Chàm – Đà lạt chính thức hoạt động từ năm đó.

Để vượt qua khoảng chênh lệch cao độ 1500m,với độ dốc thường xuyên 12%,tuyến đường sắt đuợc thiết kế thêm 16km đuờng răng cưa đôi chạy giửa 2 thanh ray chính tại những đoạn vuợt đèo , xuống dốc,nhờ đó bánh răng đặc biệt của đầu máy móc vào giúp đoàn tàu bám ray vượt dốc.





Sau năm 1975, theo Ông Chế Đặng,nguyên Phó Chủ tịch tỉnh Lâm Đồng, tuyến đường sắt Đà Lạt - Tháp Chàm được khôi phục bằng sự cố gắng hết sức của lảnh đạo Tỉnh và công nhân đường sắt Lâm Đồng . Tuyến thông suốt từ Đà Lạt đến Tân Mỹ (cách Phan Rang 10km) nhưng chỉ chạy vỏn vẹn có 7 chuyến lên xuống , thì Liên Hiệp Đường Sắt cho quân tới tháo dở sạch sẽ , từ tà vẹt đến những thanh ray , để làm đường sắt Thống Nhất dưới xuôi .

Còn những đầu máy hơi nước thì bán theo giá phế liệu cho Thụy Sĩ .Và đến năm 1990,chiến dịch mang tên “Back to Switzerland” đã đưa những “báu vật” này trở lại Châu Âu.

Nhà ga Đà lạt may mắn là công trình kiến trúc,không thể gở đi nên vẫn tồn tại và nhờ đó trở thành Di tích cấp Quốc gia.Đây là nhà ga cổ kính nhất Việt Nam và Đông Dương,với 3 mái chóp cách điệu 3 đỉnh núi hoặc nhà rông Tây nguyên.Bây giờ nhà ga được khai thác phục vụ khách du lịch trên tuyến đường sắt dài 7km đến Trại Mát và ngược lại.

Chúng tôi ghé ngang,chộp vài tấm ảnh và không thể không khắc khoải về một ước mong có ngày nào đó tuyến đường sắt răng cưa Tháp Chàm-Đà lạt được khôi phục lại.


File đính kèm Thumbnail(s)
                                       


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 2 thành viên cám ơn cho post này:
quangvu (09-06-2012 09:27 PM), dieuquang (11-06-2012 04:54 AM)
06-06-2012, 02:09 AM
Bài viết: #10
RE: Mong Minh Ký Sự
[Hình: attachment.php?aid=1804]


File đính kèm Thumbnail(s)
   


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 1 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS