Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
ngẩng cao
08-01-2013, 04:37 AM
Bài viết: #1
ngẩng cao
HÃY NGẨNG CAO ĐẦU

Đã bao lần vấp ngã mà không hề nhớ ?
* Lần đầu tiên chập chững bước đi, đã bị ngã.
* Lần đầu tiên tập bơi, uống nước và suýt chết đuối phải không?
* Lần đầu tiên chơi bóng bàn, có đánh trúng banh không?
* Không sao đâu, vì ...

+ Walt Disney từng bị tòa báo sa thải vì thiếu ý tưởng. Ông cũng nếm mùi phá sản nhiều lần trước khi tạo nên DisneyLand.
+ Lúc còn học phổ thông, Luis Pasteur chỉ là một học sinh trung bình. Về môn hoá, ông đứng hạng... 15 trong tổng số 22 học sinh của lớp.
+ Lev Tolstoy, tác giả bộ tiểu thuyết nổi tiếng Chiến tranh và hoà bình bị đình chỉ học Đại Học vì "vừa không có khả năng, vừa thiếu ý chí học tập".
+ Henry Ford thất bại và cháy túi tới 5 lần trước khi thành công.
+ Ca sĩ Opera nổi tiếng Enrico Caruso bị thầy giáo cho là thiếu chất giọng và... không thể nào hát được.
* Vậy, xin bạn chớ lo sợ thất bại. Điều đáng sợ hơn là bạn đã bỏ qua nhiều cơ hội chỉ vì không cố gắng hết mình
THANK YOU
[-] dieuquang được 4 thành viên cám ơn cho post này:
behai (09-01-2013 09:31 AM), baothai (10-01-2013 11:05 PM), Hoang Oanh (11-01-2013 05:49 AM), MinHo (13-01-2013 04:43 PM)
08-01-2013, 04:48 AM
Bài viết: #2
RE: ngẩng cao
BÁN LƯỢC CHO SƯ

[Hình: attachment.php?aid=4313]

Một công ty cần tuyến nhân viên tiếp thị. Có rất nhiều người đến xin được phỏng vấn. Giám đốc công ty giao cho những người đến tham gia phỏng vấn một công việc như sau: cho họ một ngày để đi tiếp thị lược chải đầu, khách hàng là những nhà sư.
Rất nhiều người nói đây là việc khó xảy ra bởi lẽ các nhà sư không có tóc, làm sao bán lược cho họ được ? Vì thế nhiều người đã bỏ cuộc, chỉ có 3 người đồng ý ở lại xin để thử sức.
Ba ngày sau họ quay trở lại. Người thứ nhất nói thưa giám đốc tôi bán được một chiếc lược.
Giám đốc bèn hỏi: “anh thử nói cho tôi nghe làm thế nào anh có thể bán lược cho các nhà sư ?”
Người này bèn trả lời: “Đi đến đâu tôi cũng nói với các nhà sư rằng lược của công ty tốt như thế nào nó có tác dụng đối với tóc tốt như thế nào. Nhưng các nhà sư chỉ vào mặt tôi và nói răng tôi bị bệnh tâm thần, họ cho rằng tôi trêu chọc họ không có tóc, nên đuổi tôi đi thậm chí đánh tôi nữa. Tôi vô cung thất vọng đúng lúc đó tôi nhìn thấy một chú tiểu Trên đầu chú tiểu có nhiều bụi bẩn chú tiểu cảm thấy ngứa ngáy nên đang gải đầu tôi bèn nói với chú tiểu rằng gãi đầu cần phải dùng đến lược, vì vậy tôi bán được một chiếc”.
Người thứ hai cũng quay trở lại và nói “Thưa giám đốc tôi bán được 10 chiếc lược”.
Giám đốc bèn hỏi: “làm thế nào anh có thể bán lược cho các nhà sư ?”
Người này bèn trả lời: “tôi đã nghĩ rất nhiều cách. Sau cùng tôi quyết định tìm đến một ngôi chùa trên ngọn núi cao. Tôi hỏi một nhà sư rằng ở phải rất nhiều người đến thắp hương cầu phật hay không ?, nhà sư trả lời rằng đúng là như thế. Tôi lại hỏi tiếp nếu quỳ trước đức phật với một mái đầu rối tung do bị gió thổi có phải là không tôn kính đối với đức phật nhà sư trả lời rằng đúng là như vậy. Tôi lại hỏi tiếp, nếu nhà sư biết điều đó mà không nhắc nhỡ mọi người thì đó có phải là tội lỗi hay không ? nhà sư trả lời rằng, đương nhiên là tội lỗi. Thế là tôi góp ý với ông ta, trước mỗi pho tượng phật nên để một chiếc lược, để du khách có thể chải đầu trước khi khấn phật. Ở ngôi chùa đó có tất cả 10 pho tượng, vì thế tôi bán được 10 chiếc”.
Người thứ ba cũng quay trở lại và nói “Thưa giám đốc tôi bán được 1000 chiếc lược”.
Giám đốc bèn hỏi: “Anh làm thế nào bán được nhiều như vậy ?”.
Người này trả lời: “tôi tìm đến ngôi chùa lớn nhất, trực tiếp hỏi nhà sư chủ trì có muốn tăng thu nhập cho chùa hay không ? Nhà sư nói rằng rất muốn. Tôi bèn nói với ông ta rằng hãy dán một thông báo như sau ở nơi có nhiều người tập trung nhất: quyên góp tiền sẽ nhận được quà tặng. Quà tặng là gì ?. Đó là một chiếc lược công đức. Chiếc lược này có đặc điểm là phải dùng chải đầu ở chỗ đông người, làm như vậy sẽ xua đuổi được những chuyện không may và đem đến những điều tốt lành. Vì thế có rất nhiều người quyên tiền và nhận lược chải đầu ngay trước đám đông, chỉ trong chốc lát tôi đã bán được 1000 chiếc”.

THEO CÁCH NGHĨ thông thường, bán lược cho các nhà sư là một việc hết sức buồn cười. làm sao có thể bán lược cho sư ? cách tư duy truyền thống chỉ mách bảo cho chúng ta rằng lược chỉ có tác dụng duy nhất, đó là chải đầu. Những người có đầu óc sáng tạo sẽ tưởng tượng đến việc dùng lược để làm tặng phẩm, hay dùng vào những việc khác với giá trị lớn hơn nhiều so với giá trị của một chiếc lược thông thường. Nhà tâm lý học người Mỹ S.Araauty cho rằng “Sáng tạo có nhĩa là tạo ra những thứ mà chưa từng có trong quá khứ”.
Để sáng tạo, cần phải thoát khỏi ràng buộc của logic, thoát khỏi cách tư duy thông thường. Như thế mới có thể có nhiều cơ hội và khả năng có thể những ý nghĩ nới lạ. Sự sáng tạo thể hiện ở chỗ biết nhấn mạnh đến lơi ích của người khác: Đó là lợi ích về mặt tâm linh và vật chất.


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 2 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (10-01-2013 11:10 PM), Hoang Oanh (11-01-2013 05:51 AM)
08-01-2013, 05:02 AM
Bài viết: #3
RE: ngẩng cao
HỌC CÁCH IM LẶNG

Đôi khi im lặng lại là môt điều kỳ diệu dành tặng cho những ai không muốn phân bua phải trái. Nói ra được thì tốt, nhưng có khi im lặng lại tốt hơn.

Ta nên học lắng nghe để hiểu, dừng lại để thương. Khó đấy, bài học này chỉ dành tặng cho những ai đã biết buông bỏ ngạo mạn, biết đời sống là vô thường bất chợt...

Vừa rồi trò chuyện với người bạn, anh ta nói trong cuộc sống rất ít người chịu học lắng nghe và im lặng. Bởi là vì họ không muốn thua kém, không muốn khiêm cung để nghe rõ những gì người khác nói. Thậm chí, họ giành nói như để tận dụng hết thời gian gặp nhau, sợ thiệt thòi khi ra về mà đối phương chưa rõ hết câu chuyện.

Thì vậy, cuộc sống là muôn màu!

Ngày xưa, ngay chính ta cũng ham nói, vào cuộc họp cứ huyên thuyên bất tận, ra café với bạn thì lắm nỗi niềm… lúc nào cũng muốn nói ra, muốn trút xuống có khi quá cao trào bi đát khóc thương. Nghĩ lại, ngày xưa ta ích kỷ thật, chỉ muốn nói cho thỏa. Thậm chí, hay gân cổ cãi lại mỗi khi có vấn đề gì đó về quan điểm. Người sai rồi, ta là đúng!

Rồi… ta đã được gì trong "đúng sai" đó?


Thật vậy, nhu cầu chia sẻ ai cũng có. Nhưng để làm người hứng chịu và biết lắng nghe, đếm được mấy người? Cảm xúc con người vô cùng phức tạp, tuổi càng cao trái tim càng thu nhỏ, dù đã được bao bọc rất kỹ, nhưng chỉ cần một lời nói vu vơ cũng có thể như mũi nhọn xé nát lòng người.

Thành ra, người lớn họ chỉ nghĩ mà không cần nói, còn người trẻ thì cứ nói mà không cần nghĩ!

Người ta càng về già càng thấy cô đơn, hay hoài niệm về thời son trẻ, rồi bới tìm, rồi thở dài… Có lẽ, họ tiếc nuối điều gì của ngày đã qua. Người trẻ thì nôn nao mong cho ngày mau tới, sẽ vứt bỏ nếu không thích, cần gì người khác sẽ hiểu. Và dĩ nhiên không bao giờ chịu im lặng!

Ta ví cuộc đời như trò chơi xếp chữ. Ai cũng được phát cho 1000 miếng, ai cũng có thời gian hoàn thành giống nhau. Chỉ có điều là con người ít khi kiên nhẫn chịu xếp cho mình đến mảnh cuối cùng để tận hưởng vẻ đẹp thực sự nằm bên trong đâu đó. Đa phần người ta than thở, hoặc nóng nảy và cố gắng chắp vá, chồng chéo tất cả vào nhau. Rối tung, mệt mỏi, chán nản, trách đời bất công, sao ông Trời khó khăn với người này, dễ dãi với người kia…?

Chỉ có những ai đi đến cuối cùng của sự tận tụy, mới nhận ra bức tranh cuộc sống thật đẹp, thật xứng đáng. Và có khi để hoàn thành nó người ta đã âm thầm đi tìm… Luôn kiên nhẫn và im lặng!

Người ta phải nhẹ nhàng tìm kiếm, kể cả chẳng may ghép vài lần mà không đúng. Thì đã sao? Ta có 1000 cơ hội kia mà. Lần này chưa được, lần sau sẽ được… Chỉ cần bạn đủ niềm tin.

Vì… Tin sẽ thấy, tìm sẽ gặp…

Nếu ta tin chắc chắn mình sẽ hạnh phúc. Thì đã có hạnh phúc rồi đấy!

Hạnh phúc ngay giây phút này đây, yên bình và thanh thản. Không một chút quấy rầy, không chết chóc hay chiến tranh. Đẹp quá phải không?

Nếu có nhiều hạnh phúc hơn thế, hãy mang chia sớt nhé. Nhưng nhớ hãy lặng thầm và im lặng... Khẽ thôi, họ sẽ biết cảm nhận.

Yên tâm...
THANK YOU
[-] dieuquang được 2 thành viên cám ơn cho post này:
Hoang Oanh (09-01-2013 10:57 AM), baothai (10-01-2013 11:10 PM)
09-01-2013, 11:02 AM
Bài viết: #4
RE: ngẩng cao
Đọc qua Ngẩng cao, truy xét lại bản thân mình đã có những xử sự được như thế chưa? chúng ta hãy đọc và suy gẫm nhé.
Riêng bản thân thấy mình còn non kém nhiều cần học cách sống như thế để NGẨNG CAO với bà con gocque mình chứ.

TÂM BẤT BIẾN GIỮA DÒNG ĐỜI VẠN BIẾN
THANK YOU
[-] Hoang Oanh được 1 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (10-01-2013 11:11 PM)
09-01-2013, 10:14 PM
Bài viết: #5
RE: ngẩng cao
KHOẢNH KHẮC VÀ CUỘC SỐNG

[Hình: attachment.php?aid=4314]
Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào. Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.

Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn.

Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.

Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu .

Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy ?".

Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 3 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (10-01-2013 11:11 PM), Hoang Oanh (11-01-2013 05:56 AM), MyHang (14-01-2013 01:58 PM)
10-01-2013, 11:13 PM (Được chỉnh sửa: 10-01-2013 11:14 PM bởi baothai.)
Bài viết: #6
RE: ngẩng cao
baothai rất tâm đắc với bài "Bán lược cho sư". Đây là bài học rất hữu ích cho những ai làm về marketing. Những ý nghĩ sáng tạo luôn mang lại thành công.


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 2 thành viên cám ơn cho post này:
Hoang Oanh (11-01-2013 05:49 AM), dieuquang (12-01-2013 03:57 AM)
11-01-2013, 06:04 AM
Bài viết: #7
RE: ngẩng cao
Hảy ngẩng cao đầu, học cách im lặng, bán lược cho sư hay khoảnh khắc và cuộc sống đã cho TA bao bài học hay.
Cảm ơn anh hai Diệu đả cho em được học những điều hay, bổ ích.

TÂM BẤT BIẾN GIỮA DÒNG ĐỜI VẠN BIẾN
THANK YOU
[-] Hoang Oanh được 2 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (11-01-2013 09:22 AM), dieuquang (12-01-2013 03:57 AM)
11-01-2013, 03:34 PM
Bài viết: #8
RE: ngẩng cao
cám ơn Hoangoanh và baoThai khen những bài trên, dq xin gửi tiếp một câu chuyện củng có cái để bàn.

MARKETING TỪ NGƯỜI ĂN XIN

Tôi xách túi đồ ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.
- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! – Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.
Ăn mày rất thích kể lể.
- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi’s ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…
- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! – Tôi ngạc nhiên.
- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. – Ông ta bắt đầu mở máy.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?
Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.
Ông ta giảng giải:
- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoan chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.
Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…
- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.
Ông ta lấy giọng nói tiếp:
- Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.
- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? – Tôi căn vặn.
- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!
- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?
- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.
- Hả? Nhiều vậy sao?
Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:
- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.
Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.
- Ông nói tiếp đi! – Tôi hào hứng.
- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.
- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.
Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.
- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!
Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.
- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?
Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: “Hồng ơi, anh yêu em”, gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.
Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.
Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!
- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.
Quá chuẩn!
- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.
- Ối ông cũng có vợ con?
- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.
Tôi buột miệng:
- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?
THANK YOU
[-] dieuquang được 1 thành viên cám ơn cho post này:
MyHang (14-01-2013 02:03 PM)
12-01-2013, 02:56 AM
Bài viết: #9
RE: ngẩng cao
Quả là một câu chuyện thú vị và một bài học đáng học.


CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN, NGHĨA MẸ NHƯ NƯỚC TRONG NGUỒN CHẢY RA

.........LOVE YOU ALL..............
THANK YOU
[-] baothai được 1 thành viên cám ơn cho post này:
dieuquang (12-01-2013 03:57 AM)
12-01-2013, 03:56 AM
Bài viết: #10
RE: ngẩng cao
CÁI TÔI ƠI

[Hình: attachment.php?aid=4351]
Mọi vấn đề đều xuất phát từ cái Tôi…
Với người là cái tôi đơn lẻ
Với xóm giềng là cái tôi gia đình
Vơi quốc gia là cái tôi vùng miền
Với thế giới là cái tôi đất nước
Hài hoà giữa những cái tôi đơn lẻ thì hoá giải được muộn phiền
Hài hoà giữa những cái tôi gia đình thì hoá giải được khúc mắc
Hài hoà giữa những cái tôi vùng miền thì hóa giải được xung đột
Hài hoà giữa những cái tôi đất nước thì hoá giải được chiến tranh
Chấm dứt muộn phiền mới có thể nói tiếng yêu thương
Chấm dứt khúc mắc mới có thể sẻ chia nâng đỡ
Chấm dứt xung đột mới có thể cùng nhau tương hỗ
Chấm dứt chiến tranh mới có thể hợp tác tương lân
Không có yêu thương thì không có hạnh phúc đích thực
Không có nâng đỡ thì chẳng thể tồn tại vững bền
Không có hỗ tương thì mong manh trước nguy biến
Không có hợp tác thì chẳng phát triển dài lâu

Tái bút:
nhìn nhiều hơn, nghe nhiều hơn,đi nhiều hơn với bàn tay để mở...


File đính kèm Thumbnail(s)
   
THANK YOU
[-] dieuquang được 2 thành viên cám ơn cho post này:
baothai (12-01-2013 05:03 AM), Hoang Oanh (13-01-2013 06:00 AM)
 


Chuyển nhanh:


Đang xem chủ đề này: 2 Khách

Liên hệ | Gốc Quê | Lên trên | Nội dung | Bản rút gọn | Tin RSS